Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1766 - Chương 1766 - Thủy Vân 6

Chương 1766 - Thủy Vân 6
Chương 1766 - Thủy Vân 6

"Nỗi đau của kẻ yếu!"

Khuôn mặt thái hậu Thủy Vân đầy máu, bộ dáng có chút nhu nhược: "Nếu ta cường đại như Đô đốc, có Ngân Nguyệt võ sư trợ giúp, ta cũng không muốn như vậy..."

"Ai cũng không muốn dùng thủ đoạn như thế này, tìm kiếm một con đường sống."

Lý Hạo cười lạnh: "Buồn cười!"

Dứt lời, bỗng nhiên nói: "Muốn khiến ta không giết ngươi, có thể, nhưng...ngươi phải giúp ta một chuyện."

"Đô đốc xin mời nói."

"Giúp ta xuất chiến một trận! Ta liền để cho các ngươi tiếp tục dừng chân ở đây."

Thái hậu Thủy Vân khẽ nhúc nhích trong lòng: "Địch nhân là..."

"Không cần hỏi! Có nguyện ý hay không? Nếu không muốn...ta chưa hẳn nhất định phải giết ngươi, ta chỉ cần phế bỏ ngươi, ta nghĩ...có lẽ sẽ nảy sinh một số chuyện rất thú vị!"

Dứt lời, khí tức Lý Hạo đột nhiên tăng vọt, "Có lẽ ngươi còn ẩn tàng một chút thực lực, nhưng không sao, ta nghĩ...nếu ngươi mạnh hơn thật, cũng không có khả năng chống lại Thánh Nhân, mà bên cạnh ta, còn có một vị Thánh Nhân có thể xuất thủ!"

Nói đến đây, Lý Hạo cười nói: "Ngươi biết kiếm pháp của Nhân Vương Hậu, chắc hẳn cũng có rất nhiều người nhận ra...người e ngại Nhân Vương, hẳn cũng sẽ sợ đúng không?"

Thái hậu trong lòng khẽ nhúc nhích, ai sẽ sợ Nhân Vương?

Đương nhiên là người Tân Võ!

Lý Hạo, muốn đối phó người Tân Võ sao?

Cổ thành?

Hay là một số cường giả trong di tích?

Trong nội tâm nàng ta đang có ngàn vạn suy nghĩ, Thủy Vân quốc yếu, nàng ta tuy mạnh, nhưng lực lượng một người, đích xác không địch lại các phương, hôm nay Lý Hạo bởi vì một số hạn chế, không cách nào đối phó bọn hắn, thế nhưng... nếu thật sự muốn phế mình thì sao?

Suy ngẫm từ chuyện này qua chuyện khác, nàng ta có chút yếu đuối nói: "Đô đốc sẽ không cố ý kêu ta chịu chết chứ?"

"Làm gì có, ngươi chết, không phải nói đạn diệt thành sẽ nổ tung sao? Vậy sao ta lại làm như vậy được?"

"Vậy..."

Sắc mặt Lý Hạo đột nhiên lạnh lẽo: "Nếu không muốn...vậy liền thôi!"

Thái hậu vội vàng cười nói: "Tất nhiên không có lý gì mà không muốn!"

Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười, bỗng nhiên nói: "Cổ truyền thừa, vì sao có thể tu luyện tới mức này? Cường giả tu luyện cổ truyền thừa hiện nay, giới hạn đến Kim Thân, liền khó tiến bộ, vì sao ngươi có thể đánh vỡ giới hạn? Đừng bảo là Nhân Vương Hậu truyền thừa lợi hại, ta nghĩ, truyền thừa của Đế Tôn, sẽ không quá yếu, vì sao bọn hắn không thể?"

Coi như thiên địa không hạn chế, vì sao nữ nhân này có thể tu luyện tới độ mở 20 mạch?

Nhục thể của nàng ta, có lẽ cũng giống như Chu thự trưởng, biến thành thân thể cổ nhân sao?

Thế nhưng...ở đâu ra vật chất Bất Hủ, ở đâu ra lực lượng bản nguyên?

Lời này vừa dứt, thái hậu hơi biến sắc, "Đều là cơ duyên xảo hợp..."

"Nói cho đàng hoàng!"

Trường kiếm trong tay Lý Hạo, đã tràn lan quang huy, thái hậu Thủy Vân thấy thế, thở dài: "Bởi vì...ta có bội kiếm của Nhân Vương Hậu, bội kiếm chân chính!"

Lý Hạo sững sờ, nhíu mày: "Nhân Vương Hậu còn sống sao? Hẳn là cũng chưa từng tới Ngân Nguyệt...coi như tới, tại sao lại để lại bội kiếm của mình?"

Trừ phi đã chết rồi, hoặc là giống như bát đại gia, binh khí là một dạng chìa khoá, mới có thể cố ý để lại.

Nếu không, ai sẽ để lại bội kiếm của mình?

"Vậy thiếp thân liền không biết...nhưng cũng chính là bởi vì bội kiếm này, ẩn chứa đại lượng lực lượng bản nguyên và vật chất Bất Diệt, ta mới có thể đi đến ngày hôm nay."

"Kiếm đâu?"

"Đã bị thiếp thân luyện hóa."

Lý Hạo trong lòng khẽ nhúc nhích, nhìn về phía nàng ta: "Nếu ngươi vận dụng kiếm này, xem ra...còn có thể bộc phát mạnh hơn, đúng không?"

Thái hậu hư nhược nói: "Như thế cũng không địch lại Đô đốc."

Lý Hạo cười lạnh, rất nhanh thay đổi thành dáng vẻ tươi cười nhu hòa: "Cũng được, như thế càng tốt! Mấy ngày nữa...ta sẽ lại tới tìm ngươi!"

Dứt lời, xuất kiếm đâm thủng bầu trời!

Hơi nước bốn phía tiêu tán, đám người đồng loạt nhìn về phía bọn họ, hàng loạt cường giả Thủy Vân quốc chấn động, mũ phượng của thái hậu bị phá nát, trên mặt tất cả đều là máu...đã thất bại rồi sao?

Tuy là thất bại rất bình thường.

Thế nhưng...nếu bại, chẳng phải bọn họ sẽ phải muốn rút lui sao?

Lúc này, Lý Hạo lại lên tiếng: "Thực lực thái hậu không yếu, thế mà được nhận được truyền thừa của Tân Võ, ta Lý Hạo kính trọng Tân Võ...hôm nay, liền không truy cứu nữa, chỉ là...Thủy Vân dám can đảm bước vào Thiên Tinh một bước, chính là tai hoạ ngập đầu!"

Dứt lời, quay người trở về chiến hạm, chiến hạm đằng không bay lên, trong nháy mắt biến mất.

Trương An hơi nghi hoặc một chút, bỗng nhiên nói: "Vừa nãy...ta cảm nhận được một chút khí tức đặc biệt...có chút quen thuộc..."

"Ừm. Nói là truyền thừa của Nhân Vương Hậu."

Trương An sững sờ, một lát sau mới nói: "Làm sao có thể?"

Ông ngây ngẩn cả người: "Nhân Vương Hậu...chưa bao giờ tới đại địa Ngân Nguyệt!"

Lý Hạo lắc đầu, vậy ta cũng không biết.

Mà Trương An, vẫn có chút mờ mịt, vị đó đã từng tới Ngân Nguyệt lúc nào?

Còn để lại truyền thừa?

Chuyện này... chuyện gì đã xảy ra?

Ông có chút khó hiểu.

Mà những người khác, cũng tò mò bát quái nói: "Nữ nhân kia rất mạnh sao?"

"Tương đối cường hãn, tối thiểu cấp Nhật Nguyệt tứ trọng!"

Đám người khẽ giật mình, hít sâu một hơi, vậy cũng không yếu!

Đại Ly Vương, đại khái là ở mức tài nghệ này.

Thậm chí khả năng còn không bằng!

"Khó trách ngươi không tiếp tục nữa…nhưng...ngươi hẳn là có thể thắng nàng ta đúng không?"

Lý Hạo gật đầu, lại nói: "Nhưng đối phương là truyền thừa của Nhân Vương Hậu, Nhân Vương, nhân vật mà ta kính trọng, mặt mũi vẫn phải cho!"

Mọi người khịt mũi coi thường, cũng chỉ nói chơi chơi thôi.

An ủi một chút mấy người Trương An!

Ai mà tin!

Nhưng không thể không nói, Lý Hạo nói kiểu này, mấy vị cổ cường giả, đều có chút khó chịu, rất nhanh, Trương An thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Đa tạ...tuy nói...truyền thừa không tính là gì, nhưng...vẫn đa tạ."

Lý Hạo cười nói: "Việc nên làm!"

Trương An có chút khó chịu, cũng không nói tiếp.

Truyền thừa của Nhân Vương Hậu...kỳ thật không tính là gì cả, trong số truyền thừa của Đế Tôn, cũng không tính cực kỳ cường đại.

Nhưng Lý Hạo nói, là nhìn mặt mũi mọi người, cho Tân Võ mặt mũi, cho Nhân Vương mặt mũi...vậy mọi người sao có thể không tiếp lời đây?

Chỉ là, việc này giống như thiếu người ta một nhân tình mà không có lý do gì cả, khiến người khác rất bất đắc dĩ!

Trương An suy đoán, Lý Hạo chỉ sợ đã có ý nghĩ và tâm tư của riêng mình.

Có lẽ... là vì đối phó cổ thành trong tương lai?

Rất có thể!

Truyền thừa của Nhân Vương Hậu...một khi xuất hiện trong cổ thành, như vậy, một số người, có phải sẽ cho là Tân Võ trở về hay không, từ đó không dám phản kháng, tâm thần đại loạn?

Dù sao, vừa nãy ngay cả ông còn hoảng loạn trong chốc lát, cảm thấy có chút khó tin.

Ông lại nhìn thoáng qua Lý Hạo, dáng vẻ tươi cười ngây thơ của Lý Hạo, dường như không phải loại người này, nhưng trong suy nghĩ thì...tên gia hỏa này chính là loại người này!

Cười thì thấy ngây thơ, trên thực tế...bụng dạ lại rất đen tối!

Bình Luận (0)
Comment