Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới, trừ phe Lý Hạo, tất cả hệ thống ngọc truyền tin và hệ thống truyền tin, kể cả việc lợi dụng áo giáp để truyền tín hiệu cự ly xa cũng đều mất đi tác dụng.
...
Nam tử đang rời khỏi Đại Ly bỗng nhiên ngửa đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên quang mang.
Gã nhíu mày.
Bên cạnh, mấy vị cường giả áo đen thấy gã dừng bước thì cũng dừng lại: “Đại nhân?"
Nam tử nhìn bầu trời một hồi, sau một hồi lâu mới nói: "Hình như trạm cơ sở lại được vận hành rồi. Các ngươi thử đưa tin đi nơi khác xem."
"Rõ!"
Mấy người nhanh chóng truyền tin đi, thế nhưng tất cả đều như ném đá vào biển rộng, không có tin phản hồi nào.
Tiếp theo, lại lấy ra áo giáp để truyền tin, cuối cùng vẫn là đá chìm đáy biển.
Hồi lâu sau, có người trầm giọng: "Đại nhân, không ai đáp lại."
Nam tử gật đầu, nhìn lên bầu trời lần nữa, nhíu mày nói: "Trạm cơ sở bị cướp quyền khống chế... Là Lý Hạo làm, hiện nay, trong thiên hạ này chỉ có hắn sở hữu Tinh Không Kiếm mới có thể làm được điều này, những người khác không có quyền hạn làm thế, trừ khi chủ nhân Kiếm Thành cầm ấn thành chủ Kiếm Thành đến giành lại, nếu không, Tinh Không Kiếm vẫn có quyền hạn thứ nhất."
Nghe vậy, mấy tên áo bào đen cũng nhíu mày, rồi có kẻ lên tiếng: "Chỉ là cướp quyền khống chế của trạm cơ sở mà thôi. Không có ảnh hưởng gì đối với chúng ta chứ?"
Ảnh hưởng không quá lớn, chỉ là không thuận tiện như trước kia, trước kia khi bố trí nhân thủ thì có thể nhanh chóng truyền tin tứ phương, hiện tại có lẽ phạm vi truyền tin nội bộ trong quân giáp cũng đã bị suy yếu.
Như vậy, muốn truyền tin tức cho tất cả sẽ rất phiền toái.
Nam tử nhíu mày: "Sao lại không có ảnh hưởng được. Đôi khi tin tức chậm trễ là một chuyện rất phiền phức! Thiên địa bây giờ không giống năm đó, cường giả vẫn lạc không gây ra dị tượng thiên đại, chỉ cần che giấu là sẽ không ai biết được, tin tức còn bị che chắn... Như vậy, dù có chuyện lớn gì thì cũng không có ai biết được."
"Đại nhân, bây giờ chúng ta đi cướp trạm cơ sở chứ?"
"Vô ích thôi."
Nam tử lắc đầu: "Chúng ta không có quyền hạn khống chế, hơn nữa trạm cơ sở rất khó bị phá hủy."
Gã ngẩng đầu nhìn lên trời: "Động tĩnh quá lớn cũng dễ bại lộ, hơn nữa, hiện nay bản tôn của chúng ta không ra ngoài được, không phá được trạm cơ sở đâu, năm xưa chín trạm cơ sở đều do tồn tại đỉnh cấp chế tạo."
Không ngờ Lý Hạo có thể im hơi lặng tiếng chiếm đoạt chín trạm cơ sở.
Gã nhíu mày.
Chặt đứt liên hệ giữa mọi người sao?
Nó rất phiền phức, nhưng nếu không để ý thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
"Đến Đại Hoang!"
Gã không nói thêm nữa, hiện tại cần đến Đại Hoang xem xét tình huống lại lại tính.
Đám áo bào đen cũng không nói gì, bọn họ đi theo nam tử nhanh chóng rời đi.
...
Cùng lúc đó.
Các phương đều bị cắt đứt hệ thống thông tin, nhân thủ được bố trí bên ngoài vài cổ thành vốn đã tạo dựng hệ thống thông tin cơ bản, nhưng lúc này chúng đều xuất hiện hiện tượng mất liên lạc.
Dù là dùng quân giáp - hệ thống truyền tin cực kỳ ổn định – thì phạm vi truyền tin cũng thu nhỏ trong vòng phạm vi trăm dặm.
Bố trí ít thì không thể truyền tin.
Bố trí nhiều thì dễ bị người ta phát hiện.
Lúc này, các phương đều đang bàn tán sôi nổi, suy đoán rằng Lý Hạo đã chiếm được trạm cơ sở chứ không phải trạm cơ sở bị phá hủy, nhiều năm trôi qua mà nó vẫn còn tồn tại thì sao bây giờ bị hủy được?
...
Giờ khắc này, cuối cùng Lý Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ba ngày.
Hắn đã dùng ba ngày để hoàn thành việc khống chế trạm cơ sở, dù không gây ra tổn thất quá lớn đối với địch nhân nhưng đã cắt đứt việc trao đổi thông tin của bọn họ, khiến việc truyền tin trở nên phiền toái hơn.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ có cơ hội lợi dụng thời gian truyền tin chênh lệch để chiến một trận.
Nếu không, khi bọn họ vừa đánh Thần Quốc phương Tây xong, dù hắn không phát sóng trực tiếp thì những phe khác cũng sẽ lập tức nhận được tin tức, bây giờ, cho dù có cường giả ẩn núp bí mật quan sát thì cũng phải mất thời gian truyền tin về.
Còn bên phe hắn thì có thể truyền tin đi khắp nơi trong chớp mắt.
"Tất cả mọi người nhận được tin tức không?"
"Có!"
"Nhận được rồi!"
Lý Hạo truyền tin cho mọi người, người tọa trấn các phương nhanh chóng đáp lại.
Trừ Càn Vô Lượng ra, những phe khác đều hồi âm.
Lý Hạo nhẹ nhàng thở ra, lại truyền tin cho bọn họ lần nữa: "Mọi người tạm thời buông hết mọi việc trong tay, hai ngày sau tụ hợp tại Thiên Tinh thành... Mà thôi, trực tiếp tập trung tới Ngân Nguyệt đi!"
"Tuân lệnh!"
Lời hồi đáp nhanh chóng truyền đến.
Lý Hạo nhìn phương hướng nào đó.
Hôm nay, đám người Càn Vô Lượng đi bái phỏng cổ thành Trịnh gia, đây là một việc rất nguy hiểm, Trịnh gia có đến 99% là cổ thành phản bội.
Dù có khả năng cao như thế nhưng Lý Hạo vẫn muốn xác minh.
Như vậy, tình cảnh của Càn Vô Lượng và lão sư sẽ rất nguy hiểm.
Chuyện hắn vạch trần gia chủ Trịnh gia lúc trước sẽ trở thành mầm tai họa.
Lý Hạo thầm nghĩ, giờ chỉ có thể cầu nguyện cho không có chuyện gì xảy ra.
Thật ra đối phó với Lưu gia cũng rất tốt, không nhất định phải đến Trịnh gia.
Nhưng Lý Hạo biết rằng cả lão sư và mình đều muốn xác định xem rốt cuộc có phải bên phía Trịnh gia là toàn thành phản bội hay không?