Chương 179: Thu Thập Huyết Ảnh
Ban đêm.
Tại nhà thờ lớn.
Phong tỏa đã được gỡ bỏ, sau khi rút hết năng lượng thần bí và xử lý xong thi thể thì canh gác nơi đây cũng được rút về. Ngay cả đám người Hách Liên Xuyên cũng đã rời đi, không còn ai quan tâm quá nhiều đến nơi này nữa.
Tuy đội săn quỷ của Lưu Long là một trong những kẻ ít ỏi biết được sự tồn tại của “quái vật”, nhưng bọn họ đều cho rằng “quái vật” chỉ là một loại siêu năng lực, khi Siêu Năng Giả chết đi thì số siêu năng lực ấy cũng tự nhiên mà biến mất.
Bên trong thánh đường.
Viên Thạc âm thầm cảm ứng một phen, một lúc sau ông chỉ tay về một hướng, trầm giọng hỏi: "Ở đây?"
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, gật gật đầu.
Viên Thạc hít sâu một hơi: "Thật sự rất bí ẩn! Nếu ngươi không nói ra thì ta sẽ không đi cẩn thận cảm ứng làm gì, mà nếu không tỉ mỉ cảm nhận thì sẽ khó mà phát hiện ra nó! Khó trách thứ tà môn này xuất hiện ở cổ viện rồi giết chết Trương Viễn mà ta hoàn toàn không hay biết. Lúc đó, ta vẫn chưa tiến vào Đấu Thiên, ngay cả khi nó thực sự xuất hiện gần ta thì cũng chưa chắc đã nhận ra được."
Lý Hạo không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy ra tiểu kiếm, dùng hai đầu ngón tay nắm vuốt.
Viên Thạc trợn mắt nói: "Ngươi cầm thế không cảm thấy khó chịu sao? Vả lại coi chừng dùng thường xuyên thì sẽ bị người khác phát hiện! Được rồi, quay về ta sẽ tìm cách giấu thứ này trong binh khí, ngươi bây giờ đã đến Phá Bách... Ta cũng không có đồ tốt gì để cho ngươi, nói xem ngươi muốn loại binh khí nào, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một thanh, sau đó nhét ngọc kiếm vào đó, cũng thuận tiện cho ngươi sử dụng."
Lý Hạo suy nghĩ một chút liền từ chối: "Ta đã quen đeo nó bên người, vả lại nếu giấu ở trong binh khí, chẳng phải là nói khi đi ngủ ta cũng phải mang theo binh khí sao? Làm vậy mới khiến người ta dễ nghi ngờ."
Nghĩ đến đây, Lý Hạo bật cười, "Lão sư, như bây giờ thì tốt rồi! Nhưng ngài có thể chế tạo binh khí cho ta không, để lại một cái kẹp nhỏ ở mặt trước của binh khí, chuyên dùng để nhét ngọc kiếm vào. Tới thời khắc mấu chốt, ta có thể lấy nó lắp vào, chỉ cần cho thấy một đầu nhỏ của mũi kiếm là được."
Nghe vậy, Viên Thạc cảm thấy cũng rất hợp lý, ngọc kiếm đúng là thứ nên tùy thân mang theo bên mình.
Viên Thạc gật đầu, lại nói: "Còn nữa, trước cho ta mượn dùng thạch đao của ngươi, đối với ngươi mà nói thì tác dụng của nó cũng tương tự như năng lượng thần bí, ta sẽ bù lại cho ngươi một phần năng lực thần bí sau, cái này thì ta mượn trước!"
Năng lượng từ thạch đao rất mạnh, ở trong tay ông sẽ có thể phát huy ra công dụng cực lớn, ông có thể đối phó được với cường giả Tam Dương hay không thì thanh kiếm chứa thạch đao này chính là một yếu tố chủ chốt.
"Ừm!"
Lý Hạo gật gật đầu, cũng không nói nhiều, lúc này hắn cầm tiểu kiếm đưa ra ngoài.
Thổi phù một tiếng!
Thanh kiếm dường như đâm xuyên thủng một lớp màng.
Sau một khắc, huyết ảnh dần lộ nguyên hình, bất quá nó không hề giãy dụa mà chỉ lơ lửng bất động trên không trung.
Về phần Viên Thạc, lúc này ông đã có thể nhìn thấu bộ dạng của huyết ảnh, ánh mắt khẽ động.
Ngọc kiếm có thể bức nó lộ nguyên hình!
Ông vội tiến lên kiểm tra, cẩn thận nhìn một hồi rồi lại thẩm thấu một chút nội lực vào trong, một lát sau mới cảm thán: "Lợi hại! Đây là năng lượng thể! Cũng không phải vật thật mà là một loại năng lượng thuần túy tạo thành... Trong tình huống bình thường, những thứ được cấu thành từ năng lượng thực sự có thể nhìn thấy và cảm nhận được, nhưng ta lại không thể phát hiện ra thứ đồ chơi này, bởi vì nó có một nguồn năng lượng tinh thần đặc biệt!"
"Năng lượng tinh thần?"
"Chính là thần ý mà ta từng nói!"
Viên Thạc tỉ mỉ kiểm tra thêm một lượt, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Người làm ra vật này không đơn giản! Ngẫm lại thì trong một bản cổ tịch mà ta từng đọc có một vật cũng tương tư như thứ này."
"Cái gì?"
"Huyết Ảnh khôi lỗi!"
Ánh mắt Viên Thạc lóe lên, ông nói: "Không phải là thứ tốt lành gì. Nếu thật đúng là món đồ được ghi chép trong cổ tịch thì sẽ rất khó đối phó, ngoài ra thì khôi lỗi cần dựa vào người uẩn dưỡng. Đợi đến cuối cùng, nó sẽ thôn phệ người nuôi nó, hấp thu tiêu hóa toàn bộ... Nếu đây là do Ánh Hồng Nguyệt tạo ra thì thật thú vị, chẳng lẽ gã còn muốn vạn khôi hợp thành một sao?"
"Lão sư, ý của ngài là..."
"Chính là số huyết ảnh ấy sẽ thôn phệ hết những tên Siêu Năng Giả kia, huyết ảnh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tràn đầy năng lượng đặc thù, chính là loại năng lượng mà chúng ta đã hấp thu. Người tạo ra nó cũng biết rõ rằng, đây là đem đám Siêu Năng Giả làm chất dinh dưỡng để nuôi khôi lỗi!"
Lý Hạo đã hiểu, nhất thời cảm thấy rét lạnh.
Ánh Hồng Nguyệt?
Nói như vậy, nghĩa là đối phương cũng biết năng lượng của huyết ảnh rất tốt cho thân thể... Nhưng mà...
Lý Hạo vội hỏi: "Ý của lão sư là Ánh Hồng Nguyệt tu luyện võ đạo?"
"Đã từng, nhưng hiện tại gã là Siêu Năng Giả. Bất quá cho dù trở thành Siêu Năng Giả thì gã cũng là võ sư kỳ cựu, chưa hẳn đã không còn sử dụng tới võ đạo, cũng có thể là gã có mưu đồ khác."
Huyết ảnh hữu dụng nhất đối với võ sư, chính Lý Hạo và Viên Thạc đã tự mình trải nghiệm qua.
Viên Thạc nói: "Thôi, mặc kệ gã đi. Đây là thứ tốt, tuy rằng không lợi hại bằng cái trước chúng ta hấp thu, nhưng đối với ngươi cũng đủ rồi, ngươi mới vào Phá Bách nên hấp thu nhiều một chút, thứ này có tác dụng làm lớn mạnh nội kình, hữu dụng tương đương như năng lượng thần bí đem lại cho Siêu Năng Giả! Thực sự rất muốn gặp lại Ánh Hồng Nguyệt để hỏi gã cách chế tác, ta cũng muốn làm vài cái để dành ‘ăn’ dần."
Lời vừa dứt, ông đưa tay ra vồ một cái, huyết ảnh vừa mới hiện thân liền nằm gọn trong tay Viên Thạc.
Ông bóp huyết ảnh vỡ nát, sức mạnh màu đỏ dâng trào, không bao lâu sau lại bắt đầu tụ lại, nhưng rất nhanh lại bị Viên Thạc bóp vỡ, sau đó vo tròn số huyết sương kia thành một viên tròn tròn như đan dược bé tí.
Viên Thạc nhét viên huyết sương kia vào trong một cái bình nhỏ, cười nói: "Ngươi nên sớm hấp thu hết, tốt nhất là trước khi ta rời đi, nếu không dễ bị người tạo ra nó phát hiện! Tổng cộng có bao nhiêu huyết ảnh?"
"Ở đây còn một cái, theo ta biết thì trong thánh đường sẽ còn hai cái nữa. Với lại trước đó lão sư đã giết ba tên Siêu Năng Giả..."
Tổng cộng là bảy cái!
Lúc trước Lý Hạo đã tự mình xử lý được một đạo, nói cách khác, lần này 10 vị Siêu Năng Giả đã mang đến 8 đạo huyết ảnh.
Về phần tên Nhật Diệu kia thì có vẻ như không mang theo huyết ảnh, không biết có phải vì hắn là con của Ánh Hồng Nguyệt nên đối phương mới không phân phối cho hắn hay không.
"Được rồi, đi thu thập thôi. Sau đó ngươi cứ hấp thu hết đi, để lại một cái cho ta là được, ta muốn nghiên cứu nó một chút!"
Lực lượng của mấy đạo tiểu huyết ảnh này không quá mạnh, không mang lại nhiều tác dụng hỗ trợ cho Viên Thạc, vì vậy ông cũng không có hứng thú hấp thu nó, ngược lại thì ông quan tâm đến việc làm sao để chế tạo ra nó hơn. Nếu thành công thì về sau võ sư còn sợ không có đường tắt để tấn cấp sao?
Tính ra thì thứ đồ chơi này còn hữu hiệu hơn nhiều so với năng lượng thần bí.