Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178: Thiện Ý Nhắc Nhở

Chương 178: Thiện Ý Nhắc Nhở Chương 178: Thiện Ý Nhắc Nhở

Chương 178: Thiện Ý Nhắc Nhở

Vừa trở lại Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo đã nhìn thấy một người quen.

Như thể đang cố ý chờ đợi hắn.

Vương Minh!

Lý Hạo lộ ra một nụ cười dối trá, chủ động tiến lên chào hỏi: "Vương trưởng quan!"

"Đừng!"

Vương Minh có chút ngượng ngùng và khó xử, liếc mắt nhìn Lý Hạo nói: "Gọi tên ta là được!"

"Vậy thì không tốt đâu!"

Lý Hạo cười nói: "Trưởng quan là thanh niên tài năng của Tuần Dạ Nhân, ta nghe lão sư nói trưởng quan có thực lực phi thường không thua kém gì đội trưởng của chúng ta, dù trên phương diện nào mà xét thì cũng không nên gọi thẳng tên!"

Vương Minh xấu hổ quẹt mũi, thử dò xét hỏi: "Cái kia... Viên... Viên lão có nói gì với ngươi không?"

Tỉ như, ông đã nhận bao nhiêu đệ tử ký danh?

Lý Hạo lộ vẻ mặt mờ mịt, "Ồ, có chứ, lão sư ta nói, Vương trưởng quan là thiên tài, sớm muộn gì cũng có thể vượt qua ông."

Vương Minh dở khóc dở cười!

Đã hiểu, xem ra Viên Thạc không nói gì, vậy thì tốt, nếu không sẽ thật sự rất mất mặt.

Bảo gã gọi Lý Hạo là sư huynh?

Tuy rằng trước đây có gọi Hạo ca, Hạo ca, nhưng lúc đó gã biết mình đang thực hiện nhiệm vụ nên cũng không cảm thấy quá khó xử, trong khi bây giờ... Thật sự hơi khó chịu, gã cũng không muốn gọi vị này là sư huynh.

Vương Minh không nhắc tới chuyện đó nữa, nhanh chóng nói: "Ta phải đi đây!"

Lý Hạo gật đầu, "Nên vậy, Ngân Thành chỉ là một nơi nhỏ, người như trưởng quan không nên ở lâu!"

Vương Minh muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ngươi đã biết Tuần Dạ Nhân, cũng biết Siêu Năng Giả! Lần này Viên giáo sư thu được không ít năng lượng thần bí, ngươi là học trò của ông ấy, ta nghĩ ngươi nên cố gắng tranh thủ một chút để tiến vào lĩnh vực siêu năng càng sớm càng tốt!"

Vẻ mặt Vương Minh càng thêm nghiêm túc: "Chuyện của Bát đại gia tộc ở Ngân Thành còn chưa kết thúc! Hồng Nguyệt đã trả giá đắt như vậy, bày ra bố cục nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn chưa hoàn thành mục đích, cho nên ngươi vẫn là mục tiêu nhất định phải giết của chúng! Hiện tại ngươi là truyền nhân duy nhất của Bát đại gia tộc, ta nghĩ bọn hắn sẽ không bỏ qua!"

"Ngân Thành cũng không phải là nơi để ở lâu, dù sao thì nơi này quá hẻo lánh, ngay cả Viên giáo sư cũng không thể ở lại đây mãi được, trước đây thì không sao, nhưng bây giờ ông ấy đã tiến vào cấp độ Đấu Thiên, ở lại đây có thể không phải là một chuyện tốt."

Lý Hạo gật đầu, thở dài một tiếng, "Ta biết, thế nhưng..."

"Ngươi đến Bạch Nguyệt Thành phát triển, ta nghĩ dùng thực lực của lão sư ngươi thì tranh thủ cho ngươi một thân phận Tuần Dạ Nhân vẫn có thể được, không phải tất cả Tuần Dạ Nhân đều là Siêu Năng Giả, còn có bộ phận văn phòng xử lý một số công việc tình báo và hậu cần, dù sao cũng có rất nhiều vị trí thích hợp với ngươi."

"Ngươi là kẻ có học thức cao, xuất phát điểm đã là Tuần Kiểm Ti, lần này nghe nói phía trên sẽ cho ngươi thăng chức, có thể là Tuần Sát Sứ... Cho dù đến Tuần Dạ Nhân sẽ bị giáng cấp thì ít nhất vẫn là tuần kiểm cấp một, vẫn có thể được phân công một công việc tốt."

Vương Minh nhiệt tình đưa ra một số gợi ý, còn nói thêm: "Ngươi đến Bạch Nguyệt Thành có thể sẽ cảm thấy không quen, không được tự nhiên, nhưng ngươi còn trẻ, nên cứ thích ứng từ từ là được! Tới đó ít ra còn có ta là người quen, dù sao hai ta cũng từng làm việc chung, thậm chí còn cùng nhau chiến đấu, nếu gặp khó khăn gì cũng có thể tới tìm ta... Dĩ nhiên, ta chỉ là một tiểu nhân vật trong Tuần Dạ Nhân, chưa chắc đã giúp được cho ngươi quá nhiều."

Gã cẩn thận đánh tiếng trước, việc nhỏ có thể tìm nhưng đại sự thì thôi bỏ đi!

Lại nói tiếp: "Ngoài ra còn có Lý Mộng và Hồ Hạo, ngươi có thể tìm bọn hắn nếu gặp khó khăn, hai người bọn họ lấy giúp người làm niềm vui, hẳn là sẽ không cự tuyệt."

Lý Hạo không khỏi nghi hoặc, dễ nói chuyện như vậy?

Có điều gì đã xảy ra mà mình không biết hay sao?

Dù sao trong tiềm thức cũng cảm thấy có chuyện liên quan đến lão sư nhà mình, bằng không thì một Tuần Dạ Nhân như Vương Minh sẽ không cần thiết cùng người bình thường như hắn lôi kéo nói nhiều như vậy.

Lý Hạo nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn vẫn vui vẻ nói lời cảm tạ: "Cám ơn Vương trưởng quan!"

"Đã bảo đừng có gọi như vậy mà, thôi được rồi, tùy ngươi vậy!"

Vương Minh chờ Lý Hạo ở đây không chỉ để nói những chuyện mới rồi, "Nếu ngươi có thể trở thành Siêu Năng Giả ở Ngân Thành thì quá tốt! Nhưng nếu không được thì… Ta sẽ nghĩ cách cho ngươi tranh thủ cơ hội dẫn năng nhập thể một lần!"

Lý Hạo lộ vẻ nghi hoặc, "Dẫn năng nhập thể? Tiểu đội săn quỷ của bọn ta cũng có thể làm..."

"Đánh rắm!"

Vương Minh trực tiếp ngắt lời: "Các ngươi chỉ là địa phương nhỏ, có thể làm được gì chứ? Đám người Lưu Long đã có một lần dẫn năng nhập thể, đương nhiên làm như vậy lần nữa cũng không có vấn đề gì. Ngươi thì khác, trước kia ngươi chưa chính thức dẫn năng nhập thể qua, với lại Tuần Dạ Nhân khác hẳn bên này, không chỉ đơn thuần là hấp thu sức mạnh bí ẩn mà còn có một số các trình tự khác để dễ dàng tấn cấp hơn."

"Bằng không, một số phú thương sẵn sàng chi tiền cho năng lượng thần bí là được, cần gì cứ phải tranh giành danh ngạch của Tuần Dạ Nhân?"

Lý Hạo thầm nghĩ, có vẻ cũng đúng.

Về phần rốt cuộc có gì khác biệt thì hắn không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Cảm ơn trưởng quan, nhưng nghe qua đã biết rằng danh ngạch rất trân quý. Thôi đi, ta sẽ không lãng phí danh ngạch này đâu, trước cứ tự mình thử hấp thu một chút đã! Nếu không có tác dụng thì ta sẽ đi theo con đường võ đạo giống lão sư, ta cảm thấy mình cách Trảm Thập cảnh không còn xa."

Vương Minh thở dài, "Ngươi không hiểu, tầm nhìn của ngươi quá thấp! Võ sư tuy mạnh, đến tình trạng giống Viên lão thì lại càng thêm cường đại... Nhưng tầm nhìn của ngươi không thể bị hạn chế về điều này. Ngươi phải biết rằng sự phát triển của Siêu Năng Giả chỉ 20 năm đổ lại đây, bất quá hiện tại đã có sự tồn tại siêu việt cảnh giới Tam Dương, hơn nữa vẫn còn đang phát triển nhanh chóng, không ai biết rõ được giới hạn của nó tới đâu trong tương lai! Trong khi võ sư lại có cực hạn!"

Lý Hạo gật đầu, hắn hiểu, chính lão sư cũng đã từng nói qua.

Tuy nhiên hắn vẫn không nghĩ quá nhiều.

Lão sư đã bảo tốt nhất không nên cố gắng tấn cấp, trước hết phải luyện võ đạo cho tốt đã, vậy thì cứ nghe lời lão sư.

Ít nhất Lý Hạo biết một điều, lão sư sẽ không vô cớ nói lời này với mình, nhất định là phải có đạo lý gì trong đó.

Đương nhiên, hắn không cần thiết phải giải thích với Vương Minh.

Vương Minh có thể quan tâm như vậy đã là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí gã còn nói rằng sẽ giúp mình tranh thủ có được một danh ngạch để dẫn năng, điều này vẫn khiến Lý Hạo thấy hơi cảm kích, "Đa tạ Vương trưởng quan! Ta sẽ nhớ kỹ, có điều nếu thật sự không được, đến lúc đó ta cũng sẽ mặt dày đi bái phỏng!"

"Tùy ngươi vậy!"

Thấy hắn không mấy hứng thú với chuyện rời khỏi Ngân Thành, Vương Minh cũng lười thuyết phục, chỉ xua tay nói: "Hôm nay ta phải dọn đi! Vẫn nhắc lại với ngươi một câu, Ngân Thành thật sự quá nhỏ, dân số chỉ có tầm một triệu người, trong khi Bạch Nguyệt Thành phải có đến ba mươi triệu. Lưu đội trưởng là võ sư Phá Bách, ở Ngân Thành là nhân vật số một số hai, ít ai sánh kịp. Nhưng cảnh giới này lại cực kỳ phổ biến ở Bạch Nguyệt Thành bên kia! Cho nên bất kể là cơ duyên, cơ hội, bảo vật hay là bí tịch thì cũng đều nhiều hơn hẳn ở đây!"

"Ừm, ta biết rồi! Cảm ơn!"

Lý Hạo khoát khoát tay, tạm biệt Vương Minh.

Gã đã đi rồi, có lẽ Hách Liên Xuyên cũng sẽ mau chóng rời khỏi, hoặc là đã sớm rời đi từ trước đó.

Nghĩ đến đây, Lý Hạo lập tức chuyển hướng, nhanh chân chạy về phía cổ viện, hắn muốn gọi lão sư cùng đi thu thập huyết ảnh.

Có lão sư đi cùng thì sẽ thuận tiện quan sát tại chỗ xem thành phần cấu tạo của huyết ảnh là như thế nào, Lý Hạo đương nhiên không có ý định giấu diếm, vả lại chuyện hắn có thể nhìn thấy huyết ảnh thì Viên lão đã đoán được từ lâu, có gì cần phải che giấu.

Bình Luận (0)
Comment