Có lẽ có thể!
Thế nhưng bây giờ Lý Hạo cường đại, thiên địa khôi phục, phong ấn không vững, nếu xâm nhập vào trong đó thì rất có thể sẽ bị cường giả bị phong ấn kéo vào trong.
Chuyện này còn nguy hiểm hơn tiến vào Hạo Tinh giới, tối thiểu là Hạo Tinh giới không có cường địch tồn tại.
"Nhân lúc mọi người còn chưa tới, ta muốn đi xem một kiếm kia của tiên tổ, lão sư... Nếu xảy ra vấn đề... Cứ chém ta là được."
Lý Hạo nhướng mày: "Cường giả bị phong ấn này có khả năng mê hoặc tâm trí, rất có thể Ánh Hồng Nguyệt không hoàn toàn là Ánh Hồng Nguyệt ngày xưa nữa! Thông qua phán đoán những ngày qua, năm xưa Ánh Hồng Nguyệt âm hiểm xảo trá nhưng vẫn đa tình, nếu là Ánh Hồng Nguyệt năm đó, ta giết nhiều vị hồng nhan tri kỷ của gã như vậy thì gã nên báo thù ta mới đúng."
Nói đến đây, hắn mỉm cười: "Lão sư, giờ đến chỗ cửa đá, bên kia an toàn hơn, ta muốn tiến vào trung tâm Bát Quái thuận theo Bát Quái Đồ."
"Cái này..."
Viên Thạc đau đầu, một lúc sau mới gật đầu: "Được!"
Lý Hạo đã kiên trì như vậy thì ông chỉ có thể cùng đi.
Ông vừa đi vừa nói: "Ngươi muốn kích phát 360 khiếu huyệt, bây giờ còn không ít đạo mạch chưa hiện ra. Còn nữa, dù đạo mạch chưa mở ra nhưng ngươi đã có hơn 200 khiếu huyệt, tức là còn 324 đạo mạch, ít nhất phải mở ra thêm 324 khiếu huyệt, tổng cộng lại là hơn 500 khiếu huyệt! Ngươi có thể chịu được không?"
"Có thể, chỉ mở ra một khiếu chứ không phải mở ra toàn mạch, mở nhiều cũng không ảnh hưởng lớn gì."
Lý Hạo nói khẽ: "Mấu chốt ở chỗ, mở một khiếu, hoàn thành tuần hoàn 360 khiếu, nếu thực lực không thay đổi quá nhiều thì sẽ rất phí công."
Viên Thạc phán đoán một phen, sau đó mở miệng: "Nhất định sẽ thay đổi, tuy nhiên nó sẽ không thay đổi lớn như mở đủ đạo mạch, nhưng 360 khiếu huyệt tạo thành đạo mạch chi kiếm, phối hợp với Tinh Không Kiếm và kiếm thuật của Kiếm Tôn, hiệu quả có lẽ sẽ vượt quá dự đoán."
Ông lại nói: "Ngoài ra... Ta có chuyện muốn ngươi đáp ứng."
"Cái gì?"
"Cho ta mượn 5 mạch!"
"Cái gì?"
Lý Hạo giật mình, Viên Thạc hừ lạnh một tiếng: "Cho ta mượn 5 mạch, nghe không hiểu à? Ta đã thấy năm thần văn của ngươi lơ lửng trong Hạo Tinh giới, chủ quản 5 khu vực, ta muốn ngươi cho ta mượn 5 mạch này... Thần văn dung hợp vào người ta, ta chưởng quản 5 mạch, ngươi chuyên tu 360 đạo mạch."
Lý Hạo lập tức nhíu mày: "Không được..."
"Ngươi sợ ta chiếm thần văn của ngươi ư?"
Viên Thạc giận tím mặt: "Ta là sư phụ ngươi, Võ Đạo của ngươi là do ta dạy, bây giờ cánh ngươi cứng cáp rồi, ta mượn ngươi ít đồ mà ngươi cũng không vui sao? Ngươi thà tin tưởng tên hèn nhát Địa Phúc Kiếm kia mà không tin lão sư của ngươi sao?"
"Không phải..."
Lý Hạo biết lão sư cố ý nổi giận, hắn giải thích: "Ta không có ý đó, lão sư, hiện tại 5 mạch còn chưa hoàn thiện..."
"Lão tử không biết tự hoàn thiện chắc?"
"Thời gian không đủ..."
"Ngươi thì biết cái gì?!"
Viên Thạc tức giận: "Nếu ngươi muốn dùng Kiếm Đạo và 360 đạo mạch chi kiếm để đối địch, vậy nhiều hơn hay ít đi 5 mạch thì cũng không có ảnh hưởng lớn! Ngươi cho ta mượn, thầy trò chúng ta vốn đồng nguyên đồng căn, 5 thần văn của ngươi sẽ không bài xích ta, mà cũng chính vì thế nên người duy nhất có thể mượn ngươi chỉ có thể là ta. Những người khác có tư cách mượn không? Không! Mà không chỉ thế, ngươi đưa cả thần văn chữ Đạo đây cho ta mượn dùng một chút..."
Lý Hạo đau đầu: "Lão sư... Ta..."
"Ngươi sợ ta chiếm quyền khống chế của ngươi à?"
"Lão sư, sao ngài nói vậy?"
"Lão tử đã nói rồi!"
Sắc mặt Viên Thạc âm trầm: "Ngươi không cho mượn tức là không tin ta! Vậy được rồi... Về sau ngươi không phải là môn đồ của Ngũ Cầm ta nữa, ngươi làm đô đốc của ngươi, lão tử làm Ngũ Cầm Lão Ma của ta, ngươi chẳng khác gì đám sư tỷ sư huynh kia cả, tất cả đều là đệ tử bất hiếu, bồi dưỡng các ngươi được cái đếch gì!"
Lý Hạo biết lão sư đang cố ý khiêu khích mình, hắn định khuyên tiếp nhưng Viên Thạc bỗng nhiên không tức giận nữa: "Không cho mượn thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi! Ta không có chúng, nếu gặp nguy hiểm, ngươi không địch lại thì cả hai chúng ta đều sẽ không có kết cục tốt, trừ khi ta không tham gia... Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, nếu ở thời khắc mấu chốt ta có thể tự cứu mình thì không chừng có thể chạy đến Hạo Tinh giới, nhưng ngươi không cho mượn, ta rất khó trốn vào trong đó, cũng không có cách nào định vị, rất dễ lạc lối."
Lý Hạo giật mình.
Đúng!
Ở thời khắc mấu chốt, nếu không địch lại, lão sư có thần văn thì có thể tiến vào Hạo Tinh giới chạy trốn.
Nếu không có chúng thì có khả năng ông sẽ lạc lối trong đó.
Lý Hạo trầm mặc.
Hắn biết suy tính của lão sư nhưng hắn không hoàn toàn tán thành: "Lão sư, ta cho ngươi mượn, ngươi đừng làm loạn! Thân thể ngươi yếu hơn ta nhiều, đừng cắn nuốt lực lượng đại đạo quanh đó, nếu không thân thể sẽ sụp đổ!"
Viên Thạc cười lớn: "Yên tâm đi, cho ta mượn rồi thì ngươi vẫn là đồ đệ tốt của ta!"
"..."
Lý Hạo bất lực, ta hiểu rồi, ngươi nói vậy tức là chắc chắn sẽ nuốt lực lượng đại đạo phụ cận!
Hai thầy trò cùng đi đến quặng mỏ vùng ngoại ô, vừa đi vừa trò chuyện, Lý Hạo nói: "Lão sư, chúng ta đồng nguyên, ngươi chủ tu Ngũ Hành đại đạo, Ngũ Hành dung hợp thì chiến lực nhất định sẽ tăng lên, khi đã đạt tới cực hạn của ngươi, ngươi mà nuốt đạo thì sẽ chết."
"Nói nhảm, đằng nào chả chết, chết như thế này hay là bị người ta đánh chết thì khác gì nhau?"
"..."
Nói không sai chút nào!
Lý Hạo bật cười.
Viên Thạc cũng cười: "Đừng lề mề nữa, ngươi còn nhớ nơi này không?"
Lý Hạo nhìn thoáng qua, sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Tập đoàn Kiều thị khai thác mỏ."
"Ngày đó, sư phụ ngươi chưa phải là Tam Dương, chỉ vừa bước vào Đấu Thiên không lâu, mà tên kia đã là Tam Dương, ngày đó thầy trò chúng ta có sợ sệt không?"
Viên Thạc chỉ tòa cao ốc kia, cười nói: "Ngày đó, tiểu tử ngươi còn làm hỏng xe của ta ở đây! Lúc ấy, ngươi mới có thực lực gì? Thực lực ta thế nào? Vị kia của Kiều gia còn là Tam Dương đấy! Tình cảnh hiện giờ cũng chẳng khác lắm, chỉ là Tam Dương biến thành Thánh Nhân thôi, mà chúng ta cũng đã mạnh hơn gấp vạn lần! Cuối cùng thầy trò chúng ta liên thủ lại vẫn giết được hắn, không phải sao?"
Viên Thạc cười lạnh: "Có đôi khi thực lực càng mạnh thì lá gan càng nhỏ, suy tính càng nhiều! Tiểu Hạo, hãy nhớ kỹ một chuyện, đến lúc ngươi không còn đường để đi thì hãy liều một lần! Thắng, chúng ta ăn thịt, thua... sống hay chết thì cũng như nhau."
Ông nhìn Lý Hạo: "Ngươi càng ngày lo lắng càng nhiều, tâm trí không bình tĩnh, lo rằng ta sẽ chết, sợ sẽ liên luỵ đến những người khác... Nhưng lo như vậy để làm gì?"
Ông lạnh lùng nói: "Không cần lo lắng! Dù chết hết thì cũng là gieo gió gặt bão. Ở đây, Viên Thạc ta có một câu phải nói ra, cường giả bây giờ không có kẻ nào là không đáng chết, bọn họ có tội, nếu không có ngươi thì bọn họ sớm muộn gì cũng bị cổ nhân giết chết! Như vậy thì lo bọn họ chết làm gì?
Võ lâm Ngân Nguyệt đã chuẩn bị để đánh cược một lần từ lâu rồi! Nếu không có ngươi, khi khôi phục lần hai bắt đầu, có lẽ đám người này sẽ cùng đám người Triệu Thự Quang đi chết!
Đến đối thủ là cửu ti và hoàng thất mà bọn họ còn không đối phó được!
Ngươi không cần lo cho tính mạng của bọn họ, kể cả ta cũng vậy. Đời này, Viên Thạc ta đã giết bao nhiêu người? Có người vô tội không? Đương nhiên là có!"