Viên Thạc cười lạnh: "Trong đám võ sư bị ta đánh chết có rất nhiều người vô tội, chỉ vì muốn dương danh mà ta lựa chọn đánh chết bọn họ! Ta sống hơn 70 năm, không còn gì tiếc nuối, ngươi rảnh để lo cho ta thì chẳng thà nghĩ cách để bản thân chạy trốn đi!"
Ông lại chỉ về hướng tòa cao ốc kia: "Lúc ấy đối phó với Kiều gia, chúng ta có chứng cứ chứng minh Kiều gia là người xấu không? Ngươi muốn ta giết người Kiều gia bởi vì tên Kiều gia kia cường đại, chiếm lấy di tích và có thù với Liễu Diễm, nhớ không? Khoái ý ân cừu, lo chuyện sống hay chết có ý nghĩa gì không?!"
Ngươi muốn đối phó với Trịnh gia cũng được, đối phó với Hồng gia cũng được, đối phó với bất cứ kẻ nào cũng thế. Nếu đã quyết định thì đừng nghĩ mãi về vấn đề chứng cứ, người Tân Võ không hiểu được thì kệ bọn họ!"
Lý Hạo suy tư, gật đầu.
Viên Thạc tươi cười: "Đi thôi, đã lâu rồi chúng ta không dùng Lộc Doanh Thuật để di chuyển đúng không? Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta chạy tới quặng mỏ, tiểu tử ngươi sử dụng Lộc Doanh Thuật không?"
Lý Hạo giật mình, mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó, hai thầy trò bỗng nhiên cưỡi gió bay đi, lao nhanh nhảy vọt tựa như hươu con!
Giờ khắc này, không ít người kinh ngạc nhìn hai thầy trò trong không trung, bọn họ tựa như hươu con tự do chạy nhảy, hất lên từng đợt bụi mù.
...
Ngân Thành.
Triệu Thự Quang nhìn hai người rời đi thì nghi hoặc, bên cạnh là Chu thự trưởng đi xa lâu, mới trở về đoàn tụ với ông.
Chu thự trưởng nở nụ cười: "Quan hệ thầy trò tốt thật, gần đây ta còn chẳng dám nói nhiều với hắn."
"Cái gì?"
Triệu thự trưởng nghi ngờ nhìn Chu thự trưởng.
Chu thự trưởng than nhẹ một tiếng: "4 nước, cổ thành, Tân Võ, phản đồ, 3 tổ chức lớn bây giờ đang dồn hắn vào đường cùng! Trước kia hắn thích cười, dù là cười giả dối thì cũng sẽ cười rất vui vẻ... Đã lâu rồi không thấy hắn cười thật lòng. Từ khi 4 nước xâm lấn, từ lúc đón vài người Tân Võ ra khỏi di tích... Thực lực càng ngày càng mạnh, nhưng tình cảnh càng lúc càng gian nan."
Ông bất đắc dĩ: "Trước kia, Ngân Nguyệt tứ thủ cộng thêm Viên Thạc có thể che gió che mưa cho hắn, nhưng hôm nay thì hết rồi! Không còn ai cả! Trương An, Lý Đạo Tông, những người này đối xử với hắn không tệ, nhưng không đến mức móc tim móc phổi, thiên vị hắn hơn đám người Tân Võ."
Trước kia, mọi người có thể thiên vị Lý Hạo, che chở cho hắn, nhưng bây giờ chẳng còn ai.
Bây giờ, người mạnh nhất phủ đô đốc là Trương An, nhưng Trương An chỉ coi trọng Lý Hạo, khi phải lựa chọn giữa một vài vấn đề, ông ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn Lý Hạo vô điều kiện, dù... ông ta cũng biết Lý Hạo đang phải đối mặt với rất nhiều nan đề.
Những người khác thì còn chẳng mạnh bằng Lý Hạo!
Chu thự trưởng thở dài: "Hắn vẫn luôn do dự, muốn nhận được sự ủng hộ, nhưng Tân Võ không nguyện ý trao cho hắn quá nhiều sự duy trì, hắn muốn được che chở, nhưng những người kia không nguyện ý. Hắn chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước, mỗi bước đều như giẫm trên băng mỏng. Lão Triệu, rất nhiều năm trước, chúng ta cũng như thế, nhưng khi đó không gian nan như hiện tại, giờ ngẫm lại mới thấy, trừ chúng ta ra, không ai thật sự nguyện ý toàn lực giúp hắn, mà cả chúng ta cũng chưa hẳn là toàn tâm toàn ý."
"Ngươi có ý gì?"
Triệu thự trưởng tức giận: "Tại sao chúng ta không toàn tâm toàn ý?"
Chu thự trưởng nhìn ông, một lát sau mới đáp: "Ngươi và ta làm cộng sự tại Ngân Nguyệt 40 năm, bây giờ, 10.000 Ngân Nguyệt Vệ là toàn bộ thủ đoạn mà ngươi chuẩn bị để đối phó với lần khôi phục thứ hai ư?"
Chu thự trưởng cười xán lạn: "Chúng ta vẫn luôn chờ đợi khôi phục lần hai, chờ đợi cổ nhân xuất hiện, giờ ngươi nói đi, toàn bộ lực lượng của ngươi là 10.000 Ngân Nguyệt Vệ kia sao? Nhưng chúng ta có bao nhiêu người? Một đám liên thủ cũng chưa chắc đã địch nổi Tuyệt Điên? Lão Triệu, ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Triệu thự trưởng nhíu mày.
Chu thự trưởng nói khẽ: "Chỉ cần lần này thành công, phá vỡ hàng rào trước mắt, bầu trời sẽ quang mây, dù không phải toàn bộ! Lão Triệu, có thủ đoạn gì thì lấy ra hết đi, hãy liều một lần... Tin tưởng hắn một lần!"
Triệu thự trưởng trầm giọng: "Lão Chu, ngươi đến Thiên Tinh thành một thời gian, ngươi thay đổi rồi..."
"Ta không thay đổi!"
Chu thự trưởng lắc đầu: "Ta chỉ nhìn nhiều hơn vài thứ, chẳng qua là ta cảm thấy chúng ta không cần phải cất giấu, bây giờ hắn gặp khó, có lẽ hắn biết, thậm chí hắn cũng đang suy nghĩ chẳng lẽ Ngân Nguyệt không còn lá bài tẩy nào sao? Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng đề cập đến điều này. Kỳ thật hắn cũng là võ sư Ngân Nguyệt, hắn cũng rất sĩ diện, nếu không ai chủ động giúp ta thì ta sẽ tự giúp chính mình!
Ngươi nghĩ đi, từ khi bắt đầu cho tới hôm nay, trừ Viên Thạc ra, hắn có chủ động cầu cứu, cầu viện người không? Dù hắn cầu viện thì cũng sẽ bỏ ra cái giá xứng đáng... Hắn rất sĩ diện, hắn và đám võ sư Ngân Nguyệt khác y như đúc ra từ một khuôn!
Hắn muốn phân rõ giới hạn với tất cả mọi người, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, ngươi cho ta một phần, ta cho ngươi mười phần... Chúng ta đã từng thử thay đổi hắn, hi vọng hắn không bị giết chóc và cừu hận ảnh hưởng. Nhưng hôm nay, hắn buông cừu hận, buông giết chóc... Mà chúng ta lại không thể cho hắn nhiều sự trợ giúp hơn, nếu vậy thì tại sao lúc trước lại không cho hắn tiếp tục sống trong cừu hận?"
Ông nhìn Triệu thự trưởng: "Nếu như từ ban đầu, mục tiêu của hắn chỉ có Ánh Hồng Nguyệt thì còn đường hắn đi sẽ không gian nan như thế! Chúng ta giao trách nhiệm cho hắn, 4 nước xâm lấn, phản đồ Tân Võ có quan hệ gì với hắn không? Chỉ cần hắn một lòng đuổi giết Ánh Hồng Nguyệt, từ bỏ Tinh Không Kiếm, vậy chắc gì đã có kẻ nào muốn làm khó hắn.
Ngươi muốn học theo Trương Chí Tôn, muốn bồi dưỡng ra một vị Nhân Vương, nhưng ngươi có cho hắn sự che chở giành cho Nhân Vương không? Ngươi có làm được điều mà Trương Chí Tôn đã làm không?"
Triệu thự trưởng nhíu mày.
"Ngươi không phải Trương Chí Tôn, hắn không phải Nhân Vương, thế thì tại sao chúng ta nhất định phải áp đặt tất cả lên người hắn?"
Triệu thự trưởng trầm giọng: "Ta không áp đặt gì cho hắn, mà đây cũng là trách nhiệm của tất cả chúng ta!"
"Không, ngươi sai rồi!"
Chu thự trưởng phản bác: "Không phải trách nhiệm của tất cả mọi người! Ngươi phải hiểu rằng, hắn không muốn làm vương, cũng không muốn làm đế, mọi chuyện không phải là trách nhiệm của hắn! Hắn sống sót không phải là nhờ được ngươi trợ giúp, mà là Viên Thạc, là đám người Hồng Nhất Đường giúp hắn. Hắn đi đến ngày hôm nay không nhờ sự trợ giúp của ngươi. Vậy nên, lão Triệu, ngươi nghĩ sai rồi!"
Triệu thự trưởng trầm mặc.
Chu thự trưởng bình tĩnh nói: "Nếu lần này mà ngươi còn không lấy ra tất cả thủ đoạn để liều một lần thì lần tiếp theo còn ai nguyện ý đi liều vì ngươi? Nếu lần này thất bại thì ngươi cũng không còn cơ hội nào nữa đâu, dù ngươi sống sót, ngươi ẩn núp… thì cũng không còn bất cứ cơ hội nào cả!"
Ông chắc chắn lão Triệu vẫn còn đang cất giấu thủ đoạn chưa mang ra.
Ngân Nguyệt đã chờ đợi khôi phục lần hai rất nhiều năm, không thể nào không chuẩn bị chút gì cả.
Trước đây Triệu thự trưởng từng nói, khi khôi phục lần hai xảy ra, Ngân Nguyệt cũng có thể chiến một trận với thiên hạ, đánh một trận với đám già kia, vậy thì vì sao hiện tại lại gian nan như thế?
Ánh mắt ông sáng rực nhìn Triệu thự trưởng, Triệu thự trưởng trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: "Ngươi... Ngươi còn nhớ lần khôi phục đầu tiên, ta từng ở hiện trường không?"