Chu thự trưởng không nhịn được hỏi lại lần nữa: "Ngươi giấu giỏi lắm, ta sợ ngươi cố ý gài bẫy ta, khi ngươi dung hợp thành công, đừng thả tên Địa Diệu gì kia ra đấy..."
"Sao lại nói thế?!"
"Chuyện gì cũng có khả năng!"
Chu thự trưởng bỗng nhiên cười nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, không, ta đã đang làm rồi, ta sẽ truyền đạt lại mọi chuyện cho Lý Hạo, không phải ngươi nói rằng Lý Hạo không thể tới gần ngươi sao? Vậy ta sẽ với hắn rằng, sau khi ngươi đi ra, hắn không cần phải để ý đến ngươi... Hắn chỉ cần dẫn người đi giết Địa Diệu! Kể cả Trương An cũng có thể đi, bởi vì giết người Hồng Nguyệt đại thế giới thì người Tân Võ không cần kiêng kị gì cả!"
Ánh mắt ông sáng rực nhìn Triệu thự trưởng: "Dù ngươi muốn gài bẫy ta thì cũng không có tác dụng."
Triệu thự trưởng nhíu mày: "Giết Địa Diệu..."
"Đúng, coi như luyện tập, hắn ta là Thánh Nhân thật đúng không? Đây là cơ hội cuối cùng để mở mang kiến thức về lực lượng của Thánh Nhân! Còn Lý Hạo lựa chọn thế nào thì đó là chuyện của hắn."
Triệu thự trưởng im lặng: “Ngươi phản bội!"
Ta nói chuyện với ngươi cơ mà, sao ngươi bán ta luôn rồi!
Chu thự trưởng lắc đầu: "Ta không phản bội, chỉ là tình huống của ngươi không bình thường, có lẽ ngươi đã bị Địa Diệu ảnh hưởng, ngươi cho rằng ngươi khống chế hắn, nhưng có thể hắn ta đã vô tri vô giác khống chế ngươi! Nếu không thì ngươi nên nói chuyện này với ta sớm hơn rồi chứ không phải đợi đến khi ta ép hỏi mới nói, những năm qua, ngươi còn che giấu phân thân, che giấu chuyện đại học võ khoa với ta!"
Chu thự trưởng bình tĩnh giải thích: "Tình trạng của ngươi xuất hiện vấn đề, nếu không, ngươi có thể chủ động đi thử khi Đại Ly Vương xâm lấn chứ không chờ cho tới bây giờ."
Triệu thự trưởng hơi thất thần.
"Lão Triệu, tốt nhất là ngươi nên khắc chế dục vọng trong lòng!"
Chu thự trưởng nói khẽ: "Có lẽ... Ta nên để Càn Vô Lượng tới canh chừng ngươi!"
Triệu thự trưởng lập tức nhíu mày, ông còn chưa lên tiếng nhưng Càn Vô Lượng đã đột nhiên xuất hiện, Triệu thự trưởng tức giận, ánh mắt Càn Vô Lượng nhìn Triệu thự trưởng như lần đầu tiên gặp ông, y chép miệng: "Dục vọng tham lam rất nồng! Triệu thự trưởng, hình như bây giờ ngươi đang rất giận dữ, phẫn nộ, tham lam... Xem ra Chu thự trưởng nói đúng rồi, ngươi bị ảnh hưởng rồi!"
Ngay sau đó, Vương thự trưởng xuất hiện, cau mày nói: "Lý Hạo bảo ta tới giám sát ngươi."
Triệu thự trưởng dùng vẻ mặt bành hoàng nhìn về phía Chu thự trưởng.
Ông rất phiền muộn.
Tại sao lại như vậy? Lão bằng hữu 40 năm nói là sẽ bán đứng ta mà lại bán thật luôn à?!
Chu thự trưởng thở dài: "Vì tốt cho ngươi thôi, đừng nóng giận, trước kia lão Triệu sẽ không tức giận! Quả nhiên đô đốc nói đúng, hắn dặn ta phải đề phòng ngươi một chút..."
"Có ý gì?"
"Đô đốc nói rằng gần đây ngươi như biến thành một người khác, có thể là đã bị Ngân Thành ảnh hưởng, lần này hắn về Ngân Thành phát hiện ra chút vấn đề bất thường, yên tâm đi, không sao cả, cứ làm theo kế hoạch của ngươi, vấn đề của ngươi rất dễ giải quyết!"
Triệu thự trưởng nhíu mày nhìn trời, ta bị ảnh hưởng sao?
Vì sao ta không có cảm giác gì.
...
Ở một nơi khác, Lý Hạo đã nhận được tin tức, giờ phút này, hắn đã đi tới khu vực cửa đá, lắc đầu nói: "Tên kia không dễ chọc!"
"Ai?"
"Kẻ gần Tinh Môn, người có huyết mạch tám đại gia tộc, xem ra rất dễ bị đối phương ảnh hưởng thông qua phong ấn... Ta muốn Chu thự trưởng thăm dò một chút vì có vẻ Triệu thự trưởng đã xảy ra vấn đề... Có lẽ chúng ta phải lấy kẻ khác ra luyện tay một chút trước khi tấn công Trịnh gia."
Nói đến đây, Lý Hạo bật cười: "Cũng tốt, để ta xem rốt cuộc vị này có thể ảnh hưởng lớn đến mức nào. Lão sư, nếu ta bị ảnh hưởng thì ngươi phải cẩn thận, cho ngươi mượn 5 thần văn trước!"
Dứt lời, 5 thần văn xuất hiện: “Nếu ta có vấn đề gì, lão sư phải kịp thời ngăn cản ta!"
"Yên tâm!"
Viên Thạc không nhiều lời.
Lý Hạo hít sâu một hơi, ngay sau đó, huyết mạch trong người sôi trào, thần quang xuất hiện trong mắt, hắn nhìn thấy Bát Quái Đồ, một đạo thế lan tràn đi lên dọc theo sợi tơ huyết sắc, tiến thẳng về phía Bát Quái Đồ.
...
Cùng lúc đó.
Bên trong Bát Quái Đồ, trong vũ trụ tinh không, một cánh cửa màu đỏ đứng lặng trong hư không, gần đó có một bóng người, bốn phía có một Bát Quái Đồ nho nhỏ phong ấn tứ phương!
Từng bóng người xuất hiện ở tứ phía, bắt mắt nhất là một vị lão nhân cầm trường kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, mấy thân ảnh khác thì vô cùng ảm đạm.
Vào thời khắc này, dường như hư ảnh kia cảm giác được gì đó, lão đột nhiên mở mắt, nhìn về phía hư ảnh Kiếm Tôn, lúc này, hư ảnh Kiếm Tôn giống như đang sống, ông mở mắt ra!
Bốn mắt đối nhau!
Ngay sau đó, hư ảnh gần Tinh Môn bỗng nhiên mở miệng: "Hậu nhân Lý gia phá vỡ phong ấn, thiên địa thuộc về ngươi, Hồng Nguyệt thế giới không cần một tiểu thế giới!"
"Dựa theo phân chia của Tân Võ, bản tọa có lực lượng Đế Tôn, ta không cần một tiểu thế giới..."
Lý Hạo vừa xuất hiện, bỗng nhiên, một thanh âm hào hùng vang lên trong đầu, ầm ầm rung động!
Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.
Giải trừ phong ấn, để vị Đế Tôn này được giải phong.
Thiên địa thuộc về ta!
Đối phương không quan tâm đến một thiên địa nhỏ.
Hắn có cảm giác là người này sẽ không lừa gạt mình, bởi vì đối phương là Đế Tôn, thật sự không thèm để ý đến một tiểu thế giới, điều đối phương cần là phản công chủ thế giới Tân Võ thông qua tiểu thế giới.
Từng suy nghĩ hiện lên.
Từng đạo hồng quang bao phủ.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang lóe lên, ầm, hư không bị xé rách, thanh âm vây lấy Lý Hạo lập tức biến mất!
Một tiếng rên vang vọng đất trời.
Lúc này Lý Hạo mới tỉnh táo, hắn mở mắt xem xét, cảm nhận được một vài điều khác biệt so với trước đây. Lần này, hắn trực tiếp ở trong hư ảnh vị tiên tổ kia!
Vừa rồi, hư ảnh tiên tổ đã xuất kiếm để chặt đứt tất cả thanh âm quấy nhiễu.
Nơi xa, hư ảnh hùng vĩ khẽ than thở: "Kiếm của Kiếm Tôn công phạt vô song, Trường Sinh Kiếm Khách danh bất hư truyền!"
Dù chỉ để lại một đạo hư ảnh, mượn dùng lực lượng đại trận mà vẫn có thể đánh tan ma chú của lão.
Lý Hạo lập tức hiểu ra, trái tim lạnh toát.
Đế Tôn cường đại vượt quá sức tưởng tượng!
Vừa rồi hắn suýt chút nữa đã bị mê hoặc, nếu không có chiêu kiếm của tiên tổ thì có lẽ hắn đã hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Năng lực thật đáng sợ!
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, Lý Hạo ngã ra khỏi hư ảnh, dường như hư ảnh tiên tổ đã đẩy hắn ra, một giây sau, Lý Hạo nhìn thấy hư ảnh tiên tổ cầm kiếm lao đi!
Kiếm vung lên im hơi lặng tiếng, nơi xa, cạnh Tinh Môn, một đạo hư ảnh khác thở dài.
Trận pháp này vây hãm lão nhiều năm mà đến nay vẫn chưa bị phá, Tân Võ quả nhiên rất cường hãn.
Oanh!
Đại chiến nổ ra!
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo được tận mắt chứng kiến trận chiến giữa các Đế Tôn, tuy không phải Đế Tôn trạng thái toàn thịnh nhưng đây là lần đầu tiên hắn được quan sát hai vị Đế Tôn giao thủ ở khoảng cách gần như vậy.
Kiếm của tiên tổ cường hãn không thể tưởng tượng nổi!
Giờ khắc này, trong mắt Lý Hạo chỉ có thanh kiếm kia, mỗi một chiêu kiếm giống như đang liều mạng, không có bất kỳ chiêu thức dư thừa nào.