Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1797 - Chương 1797 - Bòn Rút 1

Chương 1797 - Bòn rút 1
Chương 1797 - Bòn rút 1

Trong hư không, Đế Tôn chiến đấu cùng Đế Tôn.

Tám đại gia tộc đều có hư ảnh nhưng các hư ảnh khác có vẻ cực kỳ yếu đuối, chỉ có mình hư ảnh Kiếm Tôn là cường hãn, kiếm liên tiếp xuất chiêu, mỗi chiêu kiếm đều như đang liều mạng.

Không có mánh khóe dư thừa, không có bất kỳ thần thông nào.

Chỉ dùng kiếm để chiến!

Dù vị Đế Tôn bị phong ấn ở đây có mặt trăng chặn trên đầu, Tinh Môn chặn sau lưng, phía trên còn có Bát Quái Đồ trấn áp nhưng vẫn bộc phát ra chiến lực vô cùng cường đại.

Có vẻ Đế Tôn Hồng Nguyệt đại thế giới am hiểu pháp môn tinh thần đạo, giỏi mê hoặc nhân tâm.

Tuy nhiên, đối thủ của lão chỉ là hư ảnh của một vị cường giả hiện ra thông qua trận pháp, mà khởi nguồn năng lượng là thiên địa.

Giờ khắc này, Lý Hạo đã hiểu ra vì sao năm đó năng lượng thiên địa đột nhiên bị rút đi trong nháy mắt.

Vấn đề không đơn thuần là vì khoáng mạch mà còn do phong ấn này.

Một vị Đế Tôn xâm nhập, có người khởi động trận pháp phong ấn Đế Tôn, trận pháp này cần duy trì hư ảnh của tám vị cường giả, nhất là hư ảnh Kiếm Tôn còn tiêu hao vô cùng nhiều lực lượng.

Vậy nên năng lượng thiên địa đã bị rút sạch.

Mà bây giờ trận pháp không cường đại bằng năm đó, thiên địa cũng đang sinh ra năng lượng, hư ảnh Kiếm Tôn không tiêu hao năng lượng nhiều bằng trước kia, vậy nên thiên địa bắt đầu khôi phục.

Đến giờ phút này Lý Hạo mới hiểu rõ tất cả.

Thiên địa tịch diệt 100.000 năm là vì Đế Tôn và hư ảnh Kiếm Tôn, nhiều năm qua, một kẻ muốn phá phong, một người muốn ngăn cản đối phương phá phong, vậy nên xuất hiện thế giằng co!

Có khả năng bây giờ thiên địa khôi phục là vì hư ảnh Kiếm Tôn không mạnh bằng lúc trước, một phương diện khác cũng chứng tỏ vị Đế Tôn bị phong ấn này thực lực cũng không bằng năm đó.

Hai phe đều đang bị suy yếu nhưng vẫn duy trì thế cân bằng, dẫn đến vị Đế Tôn này mãi không thể giải phong thoát ra.

Giờ khắc này, vị Hồng Nguyệt Đế Tôn kia vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hậu nhân Lý gia, bản đế tuyệt đối không nói dối! Nếu ngươi phá vỡ phong ấn, Ngân Nguyệt thế giới thuộc về ngươi, ta là Đế Tôn, ta sẽ không lừa gạt ngươi..."

Lý Hạo lại hoảng hốt, ngơ ngác, cảm thấy dường như tất cả những gì đối phương nói đều chính xác.

Hắn đã đoán trước chuyện này có thể xảy ra nếu đến đây, cũng đã có một chút chuẩn bị... Nhưng đến khi thật sự gặp được vị Đế Tôn bị phong ấn này, hắn vẫn không tránh được việc bị ngôn ngữ của đối phương xâm lấn.

Thần văn bộc phát trong cơ thể Lý Hạo.

Thần văn chữ "Đạo" trào ra lực lượng chấn động bản thể nhưng vẫn khó mà ngăn cản.

Trong thời khắc này, trong bóng tối, một vòng kiếm quang lóe lên chiếu sáng thiên địa.

Lý Hạo lại thanh tỉnh!

Kiếm của Kiếm Tôn!

Giờ khắc này, Lý Hạo nghĩ tới điều gì đó, đối phương quấy nhiễu mình, kiếm của Kiếm Tôn lại phá vỡ quấy nhiễu, đối với mình mà nói, mỗi lần quấy nhiễu xâm lấn kỳ thật... đều là một lần cơ duyên!

Không phải sao?

Có suy nghĩ ấy trong lòng, trước đó Lý Hạo vốn sợ hãi không dám mở miệng, giờ phút này, tinh thần hắn bỗng nhiên rung chuyển: "Lời ngươi nói không đáng tin, Ngân Nguyệt thế giới không phải là của ngươi!"

"Ồ?"

Hồng Nguyệt Đế Tôn lại phất tay, trời long đất lở, sao trời rơi xuống, vũ trụ vỡ nát.

Lão tựa như một vị Thần!

Giờ phút này, giọng lão lại truyền đến: "Vì sao không đáng tin? Chỉ là tiểu thế giới mà thôi, nếu không có phong ấn này thì hàng rào thế giới của tiểu thế giới hoàn toàn không ngăn được một vị Đế Tôn. Chỉ cần phá vỡ phong ấn, bản đế chính là tồn tại vô địch chân chính!"

"Ngươi nghĩ cường giả Tân Võ chết hết cả rồi sao?"

Lý Hạo cảm nhận được tinh thần liên tiếp rung chuyển, giờ phút này, một vòng kiếm ý vờn quanh hắn, Lý Hạo nói khẽ: "Có lẽ Tân Võ vẫn đang chiến đấu với vũ trụ của các ngươi. Cũng có khả năng các ngươi đã thua, nếu không, một vị Đế Tôn biến mất vô số năm tháng mà sao lại không có người đi tìm hay đến cứu?

Ngân Nguyệt chỉ còn lại một đám già yếu tàn tật, cường giả chân chính đều đã rời đi, mà ngươi thì lại là Đế Tôn... trong bất kỳ vũ trụ thế giới nào, Đế Tôn cũng không phải là kẻ yếu, vì sao không có người đến cứu ngươi?”

Hư ảnh khẽ cười: "Ngươi không hiểu. Đại thế giới cực kỳ mỹ lệ, tốc độ thời gian không đồng nhất, chủ thế giới Tân Võ có lẽ đã biến mất, cũng có thể đã va chạm, tương giao với Hồng Nguyệt thế giới, có khả năng bên kia mới chiến đấu mấy năm hoặc mấy chục năm, nhưng tại Ngân Nguyệt thì đã trôi qua mười vạn năm!

Ngươi quá yếu ớt, không biết đạo lý này. Không ai biết giữa Hồng Nguyệt và Tân Võ ai thắng ai thua, đến bản đế cũng không biết. Nhưng Tân Võ đã vứt bỏ Ngân Nguyệt, bản đế nghĩ rằng bọn họ có lẽ đã rơi vào hạ phong..."

Lão không nói rằng Hồng Nguyệt nhất định sẽ thắng!

Lão là Đế Tôn, lão khinh thường việc lừa gạt một kẻ yếu, thanh âm lão rung chuyển, chấn động thiên địa: "Tân Võ rất mạnh, đó là sự thật không thể phủ nhận! Nhưng Nhân Vương Tân Võ, hai phần thế giới, thậm chí ba phần, bốn phần... Như vậy chí cường giả Tân Võ không bằng chủ nhân Hồng Nguyệt...

Hậu nhân Lý gia, ngươi bị nhốt trong tiểu thế giới này, có lẽ đời này sẽ chỉ trôi qua hết ở đây, với ta mà nói, 100.000 năm chỉ như một cái nháy mắt! Nhưng với ngươi thì là thương hải tang điền, chỉ cần phá vỡ phong ấn, để ta rời khỏi đây, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi."

Lý Hạo tinh thần hoảng hốt, một vòng kiếm quang lại xẹt qua trong mắt, hắn ngơ ngác nhìn kiếm quang, hồi lâu sau mới hoàn hồn, giọng nói khàn khàn: "Ta phải phá vỡ phong ấn như thế nào?"

"Rút lực lượng huyết mạch Lý gia trong cơ thể ngươi ra, dùng Tinh Không Kiếm chặt đứt một góc Bát Quái, chỉ cần ngươi trợ giúp chút sức thì bản đế tự nhiên có thể phá vỡ phong ấn..."

Lý Hạo hơi hoảng hốt.

Giọng nói của đối phương lại vang lên trong đầu: "Dù ngươi không giúp ta, phong ấn này cũng không duy trì được lâu nữa, thiên địa sinh ra ý thức, nó cũng không muốn có người luôn rút ra năng lượng thiên địa... Vậy nên, sớm muộn gì phong ấn này cũng sẽ tự vỡ hỏng thôi."

Một cỗ lực lượng màu đỏ yếu ớt thẩm thấu vào hư ảnh của Lý Hạo.

Bình Luận (0)
Comment