Cùng lúc đó, cạnh cửa đá, thân thể Lý Hạo bị một cỗ năng lượng màu đỏ nồng đậm bao phủ.
Viên Thạc lập tức nhíu mày.
Ông không tới gần Lý Hạo, nhưng năng lượng màu đỏ đang tràn lan kia cũng khiến ông hơi khó chịu, không chỉ như vậy, lúc này, năng lượng của tám đại gia tộc tràn lan quanh cửa đá bỗng nhiên nổ tung!
Năng lượng của tám đại gia tộc và luồng năng lượng màu đỏ này xung đột với nhau.
Tiếng nổ mạnh khiến Viên Thạc tỉnh táo lại.
Ông hít sâu một hơi.
Thứ này rất đáng sợ!
Bây giờ ông đã cường đại hơn trước rất nhiều, vậy mà chỉ là một chút năng lượng lan ra vẫn khiến ông mất hồn, trong này rốt cuộc phong ấn cường giả mạnh cỡ nào?
Viên Thạc nhìn thoáng qua Lý Hạo, đột nhiên ông quát khẽ, trong miệng truyền ra tiếng hổ gầm.
"Lý Hạo!"
Tiếng gầm thét như vang vọng khắp thế giới lao thẳng đến chỗ Lý Hạo.
Ầm ầm!
Trong hư không, một mãnh hổ dũng mãnh lao đi.
...
Trong tinh không vũ trụ, Lý Hạo đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm thét.
"Lý Hạo!"
Lý Hạo lập tức thanh tỉnh, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói của lão già kia.
Thật đáng sợ, đây còn là kết quả khi hư ảnh Kiếm Tôn đang không ngừng xuất kiếm, công kích đối phương.
Đối phương chỉ nói vài câu đơn giản, thế mà đã ảnh hưởng được đến mình, hơn nữa dù muốn nhưng hắn vẫn không cản lại được.
Đây là một tồn tại đáng sợ!
Đây chính là Đế Tôn sao?
Thần văn chữ "Đạo" trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển, từng luồng thế mãnh liệt tràn ra, Lý Hạo nhắm mắt, khi hắn mở mắt lần nữa, dường như trong mắt xuất hiện kiếm quang.
Giờ phút này, hắn không nghe, chỉ nhìn.
Nhìn hư ảnh kia xuất kiếm!
Mỗi một kiếm đều tự nhiên hình thành như thiên địa sơ khai.
Lý Hạo quan sát nó liền quên hết tất cả.
Hắn không quan tâm ảnh hưởng của Hồng Nguyệt Đế Tôn, giờ phút này, trong mắt hắn dường như chỉ có kiếm của hư ảnh Kiếm Tôn, mỗi chiêu kiếm đều vô cùng tự nhiên nhưng cường hãn đến không thể tưởng tượng nổi.
Trong đầu Lý Hạo, một cỗ kiếm ý bừng bừng phấn chấn.
Hắn nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên, trong tinh không nứt ra một cái khe, dường như có một thế giới khác xuất hiện, đó là đại đạo vũ trụ.
"Hả?"
Hồng Nguyệt Đế Tôn cảm nhận được, một cỗ lực lượng cường hãn lao thẳng đến vết nứt.
Oanh!
Tiếng vang lớn vang vọng đất trời.
"Hừ!"
Tiếng rên rỉ truyền đến, tên Đế Tôn kia hơi ngạc nhiên: "Bản Nguyên đại đạo vũ trụ ư? Không... Hình như không phải... Tân đạo vũ trụ? Không có khả năng, chỉ là tiểu thế giới mà thôi, sao có thể sinh ra tân đạo?"
Có vẻ đến giờ lão mới biết thế giới này có tân đạo ra đời.
Lão cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Thế giới này quá yếu ớt, không phải là đại đạo vũ trụ không có khả năng sinh ra, nhưng trong tình huống bình thường chuyện này chỉ xảy ra ở thế giới đỉnh cấp, hơn nữa thiên ý phải cường đại hơn, thiên địa phải hoàn thiện.
Chỉ là một tiểu thế giới mà đã sinh ra tân đạo ư?
Làm sao có thể?
Lão muốn xâm nhập vào trong đó, một đại đạo vũ trụ mới phát hiện là chí bảo trong mắt tất cả cường giả đỉnh cấp, đối với Đế Tôn mà nói, nếu không thể trở thành chủ nhân thế giới thì rất khó tiến thêm một bước, nhưng nếu nắm giữ một đại đạo mới thì mọi chuyện đều có khả năng!
Lúc này, hư ảnh Lý Hạo xuất hiện, hắn nhìn lên bầu trời, thấy một cỗ năng lượng màu đỏ muốn xâm nhiễm Hạo Tinh giới nhưng bị đại đạo vũ trụ đánh tan trong nháy mắt.
Dù là đại đạo vũ trụ mới thì cũng không hề tầm thường.
Không phải lực lượng của Hạo Tinh đại đạo xâm lấn thì nó sẽ không khách khí, trước đó Lý Hạo có thể mang Chu thự trưởng tiến vào là nhờ có thần văn chữ Đạo.
Lý Hạo thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, không quan tâm nữa.
Lúc này, thần văn của hắn đã tràn vào trong Hạo Tinh giới.
Trong Hạo Tinh giới, khu vực vốn không thuộc tính lúc này hiện ra một thanh kiếm, phân chia vũ trụ, phân chia thiên địa, để lại một khu vực Kiếm Đạo đơn độc.
Hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý!
Kiếm ý của Kiếm Tôn quá đặc biệt, dù chỉ là kiếm ý tràn lan thì cũng khiến trái tim người ta đập nhanh hơn.
Trong Hạo Tinh giới, khu vực Kiếm Đạo dần dần bị phân rõ.
Trên bản thể Lý Hạo, 360 đạo mạch mơ hồ xuất hiện nhưng lúc này chúng không hiện ra hoàn toàn, muốn đạo mạch hiện ra thì cần phải có vô số năng lượng.
Nhưng lúc này, trong số vài đạo mạch hiện ra đó đang nhanh chóng mở khiếu.
Một đạo mạch chỉ mở một cái.
Quan sát trận chiến của Đế Tôn, cảm ngộ chân ý Kiếm Đạo, cơ hội như vậy không phải kẻ nào cũng có được.
Lý Hạo đắm chìm trong cảm giác này, hắn cũng cảm nhận được tinh thần lực và thễ của mình đang bị giằng xé.
Nhưng vậy thì có sao?
Từng luồng kiếm ý cường hãn bao phủ Lý Hạo, đồng thời từng luồng lực lượng màu đỏ cũng đang xâm nhiễm Lý Hạo, đôi khi bên tai sẽ có tiếng hét phẫn nộ của lão sư truyền đến.
Thần văn chữ "Đạo" trên đầu Lý Hạo bỗng nhiên tuôn ra từng luồng lực lượng Hạo Tinh giới bao phủ lấy hắn, thời khắc này, Lý Hạo tựa như Thần Phật tắm rửa tinh quang.
Hắn lại mở mắt ra, không tiếp tục quan chiến nữa, trong mắt tỏa ra thần quang ngắm nhìn bốn phía.
Tinh không mênh mông!
Giờ khắc này, hắn nhìn thấy nhiều thứ hơn, hắn thấy mặt trăng trên đầu Hồng Nguyệt Đế Tôn, vầng trăng kia vốn nên màu bạc nhưng lúc này lại có màu đỏ, nó đã bị lực lượng của đối phương xâm nhiễm một chút.
Nhìn kĩ hơn, trong vầng trăng ấy có một cánh cửa sáng chói như ánh sao.
Tinh Môn!
Đây chính là cánh cửa thông ra thế giới bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nhìn rõ hình dạng Tinh Môn, hình như phía trên Tinh Môn có lạc ấn nào đó, đại đạo chìm nổi.
Lý Hạo nhìn một hồi rồi dời ánh mắt.
Rất có thể Kiếm Thành cũng ở trong khu vực này, cũng chính là trong hàng rào thế giới, vậy thì Kiếm Thành ở đâu?
Trong mắt hắn bộc phát thần quang, nhìn về nơi xa xôi, nhìn vào trong bóng tối.
Không biết trải qua bao lâu, hắn nhìn thấy trong tinh không xa xôi có một tòa thành nhỏ bé lơ lửng, trông nó giống như một thanh kiếm phiêu đãng trong tinh không, nhưng dường như nó không có chút khí tức hay sinh cơ nào.
Trông nó giống như một tòa thành chết.
Đó là Kiếm Thành ư?
Đáy lòng Lý Hạo khẽ dao động!
Hình như hắn đã tìm thấy Kiếm Thành!
Nghe nói, năm đó Kiếm Thành chủ động mở ra phong ấn, lựa chọn trấn áp vị Đế Tôn này, chẳng lẽ Kiếm Thành đã hoàn toàn hủy diệt rồi sao?
Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, mi tâm bỗng nhiên đau nhức kịch liệt.
Lý Hạo biết hai người kia giao thủ tạo ra uy áp quá mạnh, cắt chém tinh thần hắn, khiến hắn không thể duy trì.
Hư ảnh của hắn hiện ra, nhíu mày nhìn về nơi xa, nhìn hai người đang giao thủ và mấy hư ảnh khác thờ ơ đứng lặng bốn phía, theo lý mà nói, trận pháp do tám đại chủ thành lập ra, tám vị cường giả đều nên xuất thủ.
Nhưng đến hiện tại chỉ có mỗi Kiếm Tôn ra tay, dường như mấy người khác đều đã hoàn toàn yên lặng.
Ánh Hồng Nguyệt!
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Ánh Hồng Nguyệt, gã cướp đoạt huyết mạch truyền thừa của bảy nhà nên có lẽ đã hạn chế huyết mạch bảy nhà trong trận pháp này.
Có suy nghĩ đó trong lòng, Lý Hạo biến mất khỏi đây.
Thời khắc hắn biến mất, giọng Hồng Nguyệt Đế Tôn lại vang lên trong đầu: "Phá vỡ phong ấn, ngươi sẽ trở thành tồn tại gần với ta..."