Trong di tích Ngọc Sơn trấn.
Khi Lý Hạo bước vào, lúc này khí tức Địa Diệu hơi hỗn loạn, lão cười nói: "Lý đô đốc đến rồi!"
Dứt lời, lão nhìn về phía Trương An, có chút kiêng kị nhưng nhanh chóng hóa thành tươi cười tiếp đón: "Địa Diệu bái kiến Trương trưởng phòng!"
Trương An nhìn lão, nhíu mày: "Ngươi không phải người của tám đại chủ thành?"
Địa Diệu nhẹ giọng nói: "Không phải, chỉ là một tán tu mà thôi. Trưởng phòng ngồi ở vị trí cao nên không biết ta, năm đó ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi..."
"Nhân vật nhỏ cấp độ Thánh Nhân?"
Trương An lạnh lùng nói: "Dù là ở chủ thế giới thì Thánh Nhân cũng không phải nhân vật nhỏ, ngươi khiêm tốn quá rồi!"
Lúc này, Lý Hạo tươi cười xán lạn: "Đa tạ tiền bối trợ giúp mọi người mở ra mấy đạo mạch, dựa theo ước định trước đó, ta nợ tiền bối mấy trăm triệu Thần Năng Thạch, mấy vạn giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền."
"Không vội, nếu đô đốc không dư dả thì trễ một chút cũng không sao..."
Địa Diệu tỏ ra rằng mình rất dễ nói chuyện.
Lý Hạo cười đáp: "Thế thì không được! Nếu đã nợ tiền thì chắc chắn phải trả, từ trước đến nay Lý Hạo ta chưa từng quỵt nợ, nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết tiền bối có thể đáp ứng hay không?"
"Mời đô đốc nói."
Trong tay Lý Hạo xuất hiện một thanh kiếm: "Ta là người rất thích khiêu chiến cường giả, nếu Địa Diệu tiền bối nguyện ý luận bàn một phen với ta, sau khi đấu xong, ta sẽ trả Thần Năng Thạch và Sinh Mệnh Chi Tuyền cho tiền bối."
Địa Diệu kinh ngạc nhìn hắn rồi lại nhìn Trương An, thấy Trương An ngầm cho phép thì hơi ngạc nhiên, thậm chí rất muốn cười.
Lý Hạo cảm thấy mình là vô địch thiên hạ ư?
Lão là ai?
Lão là Thánh Nhân!
Hơn nữa lão là Thánh Nhân đã khôi phục, không phải phiên bản không trọn vẹn, dù trước đó đã tiêu hao không nhỏ thì vẫn là Thánh Nhân.
Dựa theo sự phân chia mà những người kia đã nối, không có chiến lực Nhật Nguyệt cửu trọng thì lão chẳng thèm quan tâm.
Tuy Lý Hạo mạnh hơn những người kia nhưng vẫn chỉ là rác rưởi trong mắt lão.
Hắn muốn luận bàn với lão ư?
Địa Diệu cười!
Lão biết rằng nếu mình muốn giết Lý Hạo thật thì Trương An chắc chắn sẽ xuất thủ, thế nhưng... Vì sao phải giết Lý Hạo?
Lý Hạo đã tự đưa mình tới cửa. Lúc trước lão cảm thấy muốn xâm nhiễm Lý Hạo thì rất phiền phức, bởi vì có Trương An ở đây, nhưng Lý Hạo đã mời lão luận bàn, đó chẳng phải là cơ hội sao?
"Đô đốc nói đùa."
Lý Hạo chân thành nói: "Không, ta nói thật đấy! Ta muốn mở mang kiến thức về lực lượng của Thánh Nhân, bởi vì ta muốn tiến đánh chủ thành, chắc chắn đối phương có Thánh Nhân, người tốt như tiền bối không có nhiều, ta muốn luận bàn cùng tiền bối một phen để biết thêm về sự cường hãn của Thánh Nhân!"
Lúc này Địa Diệu mới biết là đối phương đang nói thật.
Lão cười: "Luận bàn thì cũng được thôi!"
Lão nhìn thoáng qua Trương An, khẽ cười nói: "Trương trưởng phòng, nếu ta bất cẩn thương tổn Lý đô đốc thì trưởng phòng sẽ không để tâm chứ?"
Trương An nhíu mày nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo hít sâu một hơi: "Đương nhiên ông ấy sẽ không nhúng tay, Trương tiền bối chỉ phụ trách một chuyện, đó là nếu ta sắp chết thì lôi ta ra khỏi trận chiến này. Trừ việc đó ra, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, Trương tiền bối đều sẽ không xuất thủ!"
Trương An muốn nói lại thôi.
Lúc này ông sắp không nhịn được nữa, những người khác bị đoạt xá cũng không sao, nhưng Lý Hạo là người đứng đầu phủ đô đốc hạch, hắn...
"Tiền bối, mời!"
Lý Hạo không đợi Trương An mở miệng đã lao ra.
Trương An hít sâu một hơi, không mở lời khuyên bảo nữa, Lý Hạo không phải người ngu, có lẽ hắn đã có biện pháp ứng đối.
Ngay sau đó, Lý Hạo xuất kiếm!
Một kiếm này không khác gì khi hư ảnh Kiếm Tôn xuất kiếm trong hư không!
Từng khiếu huyệt trên người mơ hồ sáng lên.
Từng thần văn hội tụ, hắn vung kiếm lên, vô cùng cường hãn!
Địa Diệu vốn không để ý nhưng lúc này đã phải nghiêm túc trở lại: "Kiếm Tôn truyền thừa không tầm thường, Lý đô đốc quả là thiên phú dị bẩm!"
Dứt lời, lão đột nhiên biến mất.
Kiếm của Lý Hạo đâm nát hư không, Địa Diệu xuất hiện phía sau hắn.
Lý Hạo xoay người đấm, Địa Diệu lại biến mất.
Vung kiếm chém ngược, hư không vỡ nát nhưng không bắt được tung tích Địa Diệu, có giọng nói vang lên: "Đô đốc rất mạnh, đối phó với Bất Hủ trung hậu kỳ bây giờ chẳng có gì khó khăn, nhưng nếu gặp Bất Hủ đỉnh phong thì đô đốc sẽ chịu thiệt đấy."
Đây chính là chiến lực chân thực của Lý Hạo.
Lão không nhắc đến Thánh Nhân vì chênh lệch còn rất lớn.
Lý Hạo không nói lời nào, huyết khí bỗng nhiên dâng lên, ngay sau đó, thần văn chữ Đạo bay ra khỏi cơ thể Trương An, tiếp theo, Lý Hạo gầm lên một tiếng, cưỡng ép mở ra mấy khiếu huyệt, chiến lực tăng mạnh.
Một kiếm chém ra, hư không vỡ nát.
Một mãnh hổ xuất hiện, vồ cắn về phía địch nhân!
Oanh!
Địa Diệu đánh ra một quyền về phía lưng Lý Hạo, Lý Hạo hóa thành đười ươi muốn tránh nhưng không thể tránh được, bịch một tiếng, hắn bị đập trúng.
Lưng hắn vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.
Một nguồn lực lượng thẩm thấu vào từ phía sau lưng, thoáng cái đã biến mất.
Nơi xa, Trương An biến sắc.
Lý Hạo lảo đảo, nôn ra một ngụm máu, kinh hãi quay đầu: "Thật nhanh!"
Đây chính là tốc độ của Thánh Nhân sao?
Đến cấp độ của bọn họ, tốc độ gần như đã đạt đến cực hạn, có thể xé rách không gian.
Địa Diệu khẽ cười: "Không phải nhanh, đó là vì tốc độ phản ứng của ngươi chậm. Ngươi có thế rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ, đối với Thánh Nhân mà nói, nó chẳng khác gì tinh thần lực ngưng trệ, phản ứng của ngươi không theo kịp ta..."
Lão như một người thầy hòa ái dễ gần, nhiệt tình dạy bảo: "Muốn đối phó với Thánh Nhân thì tối thiểu là phải theo kịp phản ứng của ta!"
Nói xong, lão lại biến mất, một quyền đánh tới.
Lý Hạo cũng biến mất, hắn liên tiếp chém ra vô số kiếm quang, kiếm quang cực kỳ cường hãn nhưng không thể chém trúng đối phương.
Ầm!
Trên ngực Lý Hạo xuất hiện dấu nắm đấm, màu đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, Lý Hạo hộc máu, hắn nhíu mày: "Ta không theo kịp..."
"Không sao, làm quen mấy lần thì sẽ đuổi kịp thôi."
Địa Diệu cười nói: "Lực công kích của ngươi không yếu, bản nguyên đại đạo biến mất, Thánh Nhân và Bất Hủ chênh lệch không nhiều, luyện thêm vài lần rồi sẽ quen."