Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1809 - Chương 1809 - Chém Địa Diệu 1

Chương 1809 - Chém Địa Diệu 1
Chương 1809 - Chém Địa Diệu 1

Di tích Ngọc Sơn trấn, Lý Hạo lại tiến vào lần nữa.

Hắn vừa tiến vào, Địa Diệu biến sắc, nhíu mày nhìn Lý Hạo.

Lực lượng Hồng Nguyệt nồng đậm trước đó lại biến mất.

Tại sao lại như vậy?

Dù Tinh Không Kiếm và huyết mạch Lý gia đều có thể tiêu trừ ảnh hưởng thì cũng không thể xóa sạch trong nháy mắt như vậy được.

Sắc mặt lão hơi thay đổi.

Lão nhìn thoáng qua Lý Hạo rồi lại nhìn Trương An, cảm thấy không ổn.

Lúc này, Lý Hạo tươi cười lên tiếng: "Tiền bối, đây sẽ là trận luận bàn cuối cùng, sau đó ta sẽ trả hết những gì đã đáp ứng với tiền bối trước đó."

Hắn bước từng bước lại gần Địa Diệu.

Địa Diệu quả thật là một người tốt, không có lão thì Lý Hạo chỉ có thể mạo hiểm mở ra những đạo mạch kia, nhưng bây giờ thì hắn không cần mạo hiểm lớn như vậy nữa.

Đối thủ là Thánh Nhân.

Sau nhiều lần thử, Lý Hạo đều không thể tổn thương đối phương, điều này khiến Lý Hạo cảm thấy áp lực rất lớn và bị đả kích nặng nề.

Giờ phút này, hắn muốn thử xem rốt cuộc mình có thể làm đối phương bị thương hay không?

Còn vấn đề có giết được lão hay không thì Lý Hạo không nắm chắc.

Một vị Thánh Nhân thân thể còn nguyên không dễ giết.

Tinh Không Kiếm trong tay hắn hơi rung động.

Sắc mặt Địa Diệu biến đổi, lão nói khẽ: "Có vẻ Lý đô đốc lại mạnh lên, ta hơi ngạc nhiên đấy, dù lâm trận đột phá thì cũng không thể nào tăng lên nhiều như đô đốc."

"Đa tạ tiền bối giúp đỡ!"

Lý Hạo cười nói: "Tiền bối, tới đây đi!"

Dứt lời, một kiếm xé nát thiên địa!

Kiếm quang chiếu rọi tứ phương!

Bốn phương biến thành Hỗn Độn.

Địa Diệu hơi biến sắc, lão lại biến mất trong nháy mắt, nhưng lần này tốc độ kiếm quang quá nhanh, răng rắc, Địa Diệu hơi vung tay, ống tay áo lập tức vỡ nát, lão hơi kinh ngạc, chuyển tay đánh ra một quyền.

Hỗn Độn vỡ nát, nhưng kiếm quang lại đánh tới lần nữa, vạn đạo kiếm quang bao phủ toàn thân.

Địa Diệu khẽ quát: "Kết!"

Oanh!

Trước mặt lão dường như hiện ra vô số quang thuẫn chặn lại vô số kiếm quang, tất cả đều vỡ nát.

Lý Hạo nhắm mắt lại.

Khi hắn mở mắt ra, kiếm quang lấp lóe trong đôi mắt, giờ phút này, Địa Diệu trong ánh nhìn của hắn không còn là một người nữa mà là vô số năng lượng, có chỗ cường đại, cũng có chỗ yếu kém.

Kiếm Nhãn!

Hắn không thử chiêu thức nào nữa, chỉ nhằm vào điểm yếu để đánh.

Giờ khắc này, hắn đã hiểu vì sao Kiếm Tôn xuất kiếm không có đấu vết, bởi vì Kiếm Tôn không dùng kiếm chiêu đặc biệt gì mà là chuyên tấn công vào nhược điểm!

Kiếm vung lên!

Răng rắc, kiếm đâm xuyên quang thuẫn, đối phương lập tức biến mất, Lý Hạo nhìn thấy nhưng phản ứng chậm hơn một nhịp, Lý Hạo lập tức quay đầu, bịch một tiếng, bên tai truyền đến tiếng nổ tung.

Hư không sụp đổ!

Vết nứt không gian cắt chém khiến lỗ tai Lý Hạo vỡ nát, nhưng hắn lại mỉm cười.

Ta cảm nhận được rồi!

Đúng là tốc độ phản ứng của hắn chậm một chút, nhưng hiện tại hắn đã có thể cảm giác được quỹ tích hành động của đối phương.

Ầm!

Lý Hạo lại nghiêng đầu, tránh đi một quyền của đối phương.

"Hả?"

Địa Diệu kinh ngạc, không ngờ Lý Hạo có thể tránh thoát, mặc dù tốc độ phản ứng của hắn vẫn hơi chậm nhưng hình như có thể đoán trước được hành động của lão.

Lão đánh ra vô số quyền, hư không hóa thành Hỗn Độn.

Lý Hạo không tránh né mãi, Tinh Không Kiếm vờn quanh người để phòng ngự, quyền liên tiếp đánh đến, Lý Hạo lựa chọn phòng thủ!

Thời khắc này, Lý Hạo dùng kiếm pháp của Địa Phúc Kiếm.

Phòng thủ tứ phương.

Hắn yên lặng, ánh mắt quét nhìn tứ phương, hắn biết rằng phản ứng và tinh thần của mình đều kém đối phương, vậy nên hắn chỉ có thể chờ, đợi đến khi đoán được nơi đối phương sẽ xuất hiện lần tiếp theo thì sẽ đánh ra một kiếm trí mạng.

Ầm ầm ầm!

Tinh Không Kiếm không ngừng run rẩy, nó bị một vị Thánh Nhân đánh cho không ngừng rung động, khóe miệng Lý Hạo rỉ máu nhưng không nghiêm trọng như trước đó, kiếm quang chói mắt vờn quanh tứ phương, ngăn cản quyền của đối phương. Lực phòng ngự cường đại hơn trước đó rất nhiều.

Giờ khắc này, Địa Diệu cảm nhận được rõ ràng rằng Lý Hạo đã cường đại hơn trước, nhưng như vậy mà muốn đối phó với Thánh Nhân thì chẳng khác gì nằm mơ, hắn căn bản không thể đánh trúng lão.

Dù có thể đánh trúng thì cũng chỉ là sượt qua.

Lão sợ hãi thán phục, gia hỏa này là một người rất kiên trì, nhưng mà hình như lực lượng Hồng Nguyệt đã thật sự tiêu tán, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Lão liên tiếp ra quyền.

Từ đầu tới đuôi, Lý Hạo luôn bị động chịu đánh, dù phòng thủ thì thương thế vẫn càng lúc càng tăng.

...

Cách đó không xa, Trương An nhíu mày yên lặng quan sát.

Lý Hạo đã cường đại hơn ban đầu nhiều.

Mặc dù có cảm giác vẫn là Nhật Nguyệt ngũ trọng, số lượng khai mạch không thay đổi, nhưng trước đó có cảm giác Lý Hạo chỉ có chiến lực Bất Hủ trung hậu kỳ, còn bây giờ thì hắn đã có thể chống đỡ được sát chiêu của một vị Thánh Nhân.

Tiến bộ vượt bậc vượt quá sức tưởng tượng.

Nếu đối thủ của Lý Hạo không phải là Thánh Nhân, e rằng những kẻ cấp độ Bất Hủ khác không thể làm gì được hắn.

Ông không nhịn được nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lý Hạo, khi đó, muốn người này đối phó với một vị Thần Thông bảy hệ cũng khó khăn, không chỉ như vậy, chỉ cần một vị sáu hệ cường đại - Sơn Hải lục trọng là đủ sức giải quyết được Lý Hạo.

Mới bao lâu trôi qua?

Từ Sơn Hải lục trọng trở thành Nhật Nguyệt ngũ trọng, nhưng chiến lực thực tế thì đã vượt qua Nhật Nguyệt lục trọng, thậm chí hơn cả Nhật Nguyệt thất trọng.

Không thể tưởng tượng nổi!

Đương nhiên Trương An biết Thánh Nhân cường đại hơn tưởng tượng của Lý Hạo, đến giờ Địa Diệu kia vẫn chưa đánh hết sức, lão vẫn luôn giữ sức để đề phòng ông.

Địa Diệu này hẳn là một cường giả Thánh Nhân sơ kỳ, nhưng lão còn thân thể, không trải qua kỳ suy yếu, không giống Thần Thái Dương hay tiên tri, cũng không giống Trương An – hiện tại chỉ có tinh thần lực, thân thể đã không còn.

Trương An tin rằng mình có thể giết chết đối phương nhưng sẽ phải tốn một chút thời gian, thậm chí phải bỏ ra một cái giá nho nhỏ, nếu ông còn thân thể thì không khó để giết chết Thánh Nhân dạng này.

Có thân thể, ông là Chuẩn Thiên Vương, không có thân thể, năng lượng cũng không còn lại bao nhiêu, ông chỉ là Thánh Nhân sơ trung giai.

Cộng thêm việc bản nguyên biến mất, một vài năng lực bản nguyên đại đạo không thể sử dụng cũng khiến chênh lệch giữa bọn họ bị rút ngắn.

"Vậy là đã rất tốt rồi."

Trương An thầm nghĩ, nếu Lý Hạo ở trạng thái này gặp một vị Thánh Nhân chưa khôi phục, tuy không dám nói là sẽ chắc thắng nhưng tối thiểu là không quá nguy hiểm, hắn có thể bảo vệ tính mạng.

Còn muốn giết Thánh Nhân thì đương nhiên là khó như lên trời!

Ông vẫn luôn quan sát, lúc này Lý Hạo tập trung phòng thủ, dường như hắn muốn dùng phòng thủ để mài chết đối phương.

Trương An cảm thấy biện pháp này không thỏa đáng.

Kẻ yếu so chiêu với cường giả thì kẻ yếu luôn kiệt sức nhanh hơn.

Tuy nhiên, ông nghĩ rằng thế này cũng không tệ, không thì chẳng lẽ hy vọng Lý Hạo đánh bại đối phương hay sao?

Ông bị chính suy nghĩ này chọc cười.

Đến cấp độ này, có ai không phải là thiên tài?

Trong trận chiến giữa các thiên tài, vượt cấp mà chiến khó như lên trời.

Hơn nữa, về bản chất, Lý Hạo chỉ là Nhật Nguyệt ngũ trọng mà thôi, còn Thánh Nhân thì thực ra không tính là Nhật Nguyệt cảnh, đó là cảnh giới sau Nhật Nguyệt, nếu Lý Hạo triển khai toàn bộ 36 mạch thì có lẽ sẽ đối kháng được với một vị Thánh Nhân.

Bình Luận (0)
Comment