Ầm ầm ầm!
Quyền pháp nhanh đến mức không thấy rõ, Lý Hạo chỉ có thể phòng thủ, nhưng hắn không hề lộ ra vẻ nôn nóng hay lo lắng, chỉ có sự tập trung, thần quang lấp lóe, quan sát quy luật ra tay của đối phương.
Mỗi người ra chiêu đều có một bộ logic của chính mình, logic đó là cố định.
Có lẽ đối thủ có thể tùy ý ra chiêu như không có quy luật gì nhưng cuối cùng vẫn sẽ lặp lại logic này.
Trong một năm ở Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo đã xem rất nhiều hồ sơ, đọc rất nhiều vụ án, gặp rất nhiều hung thủ, dù bọn họ xúc động giết người hay kích động hoặc là có dự mưu thì cuối cùng đều sẽ theo một logic cố định, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian để lặp lại, nhưng sau tất cả, bọn họ đều sẽ hoàn thành một vòng tuần hoàn có thứ tự.
Trong lòng Lý Hạo có vô số suy nghĩ.
Hắn đã giao thủ nhiều lần với đối phương, hắn hồi tưởng lại tất cả chiêu thức của đối phương trước đó, ngay sau đó, ánh mắt hắn rơi vào bên trái, trong lòng mặc niệm: "Nơi này!"
Oanh!
Quả nhiên có một quyền đánh ra phá vỡ hư không, Lý Hạo không né tránh, hắn vung kiếm phòng thủ.
Ánh mắt tiếp tục chuyển động, nhìn về một phía khác: “Nơi này!"
Ầm!
Hư không lại nổ tung.
Lý Hạo lảo đảo, hắn bị đánh trúng nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười, chỉ cần ta không sửa đổi logic ra chiêu thì đối phương sẽ tiếp tục tiến hành thuận theo logic trước đó.
Không phải quy luật ấy sẽ lặp lại trong chốc lát mà là phải trôi qua một lúc lâu thì đối phương mới lặp lại một lần.
Không thể suy đoán Thánh Nhân.
Thế nhưng ai dám chắc rằng nhất định không thể suy đoán?
Lão đã quen thuộc với phương thức chiến đấu ấy, trải qua vô số năm tháng, không thể dễ dàng sửa đổi.
Giờ phút này, Lý Hạo không nhìn nữa mà là tiếp tục phòng thủ theo logic của chính mình.
1 chiêu, 10 chiêu, 100 chiêu...
Hắn đã bị đánh đến mình đầy thương tích!
Nhưng Địa Diệu không dám tùy tiện giết hắn, chỉ cảm thấy năng lực phòng ngự của Lý Hạo đã mạnh hơn trước nhiều, trong lòng lão cảm thấy ngưng trọng.
Chẳng trách gia hỏa này có thể trở thành 1 trong những lãnh tụ của thời đại này.
Mặc dù lão không đánh toàn lực, nhưng theo lý thuyết thì Lý Hạo không thể kiên trì lâu như thế.
Lão đã mất kiên nhẫn.
Kỳ thật Lý Hạo không đả thương được lão, đối phương chênh lệch rất lớn với lão, nhược điểm lớn nhất của hắn là không thể bắt được lão, dù chiến lực không yếu thì cũng vô ích, điểm mấu chốt nhất trong cuộc chiến giữa kẻ yếu với cường giả vẫn là tốc độ phản ứng.
Lý Hạo cũng thiếu hụt điều này.
Giờ phút này, Lý Hạo bắt đầu thu liễm lực lượng, dồn sức, từng khiếu huyệt trên người bắt đầu sáng lên.
Giọng Địa Diệu vẫn ôn hòa như cũ: "Đô đốc quả nhiên là thiên kiêu đương thời, tuyệt thế nhân kiệt, nhưng tới bây giờ đô đốc đã tiêu hao nhiều rồi, hay là dừng ở đây, được chứ?"
Lão vẫn duy trì hình tượng thế ngoại cao nhân, vân đạm phong khinh.
Ngươi không đánh lại ta, không đánh trúng ta, dù ngươi dồn sức thì cũng đánh trượt thôi, cố để làm gì?
Lực lượng bộc phát không phải là tất cả.
Đến cấp độ này, lực bộc phát có cường đại cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Trừ khi hắn có thể dùng dư uy đánh chết ta, nếu không, lực bộc phát có mạnh mà không đánh trúng thì cũng không hề có tác dụng.
Lý Hạo im lặng, từng khiếu huyệt nhanh chóng sáng lên, khí tức càng ngày càng cường hãn.
Địa Diệu bắt đầu căng thẳng, thậm chí nghĩ rằng có nên nghĩ biện pháp giết chết Lý Hạo ngay bây giờ không. Người này là một mối uy hiếp lớn, nhìn dáng vẻ hắn vận sức chuẩn bị ra chiêu như vậy, lực bộc phát chắc chắn không yếu.
Lý Hạo đã đốt sáng tất cả khiếu huyệt trong người, tạo thành một đạo mạch tuần hoàn hình kiếm.
Trong nháy mắt, Tinh Không Kiếm tràn ra khí tức cực kỳ cường hãn.
Cách đó không xa, sắc mặt Trương An thay đổi, ánh mắt nhìn chăm chú, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, Lý Hạo sắp ra chiêu, xác suất không đánh trúng địch nhân là rất lớn, sau đó hắn nhất định sẽ suy yếu, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ bị Địa Diệu giết chết.
Địa Diệu cảnh giác, dựa theo tư duy thông thường lui một bước tránh sang một bên, biến mất tại chỗ.
Lý Hạo muốn bạo phát sao?
Tránh đi là được!
Đúng lúc này, Lý Hạo đột nhiên rống to, khí thế tràn ra, kiếm ý tăng vọt đến cực hạn, chém một nhát về hướng hư không!
Hắn chờ đợi đã lâu chính là để đánh ra một chiêu này!
Hắn đã hao hết lực lượng vào chiêu kiếm này, nếu Địa Diệu tránh đi hoặc không xuất hiện ở đây dựa theo logic cố hữu... Vậy thì trong trận chiến này, hắn đã thua hoàn toàn!
Ánh mắt Lý Hạo lạnh lùng, phải ở đây, Địa Diệu nhất định sẽ xuất hiện ở đây!
Nhất định!
Thiên địa như bị chiêu kiếm này chém đôi!
Giờ khắc này, Lý Hạo như trở thành Kiếm Tôn, chiêu kiếm này lặng lẽ mà vô cùng mãnh liệt, kiếm từ trên trời giáng xuống, Trương An giật mình.
Hắn đánh nhầm hướng rồi!
Một giây sau, trên khuôn mặt ông lộ vẻ chấn động.
Không chỉ mình ông, Địa Diệu mới chui ra khỏi hư không cũng kinh ngạc biến sắc, bản thân lão còn không biết một giây sau mình sẽ xuất hiện ở đâu, cũng không đi theo lộ tuyến cố định, vì sao Lý Hạo biết?
Hắn biết trước tương lai ư?
Không thể nào!
Trong đầu lão có muôn vàn suy nghĩ, giờ phút này, trước mắt lão chỉ có một thanh kiếm cực kỳ cường hãn kiếm đang chém thẳng tới, nếu không tránh đi thì sẽ không kịp nữa.
Ngay sau đó, lão rống to một tiếng, đánh ra một quyền!
Oanh!
Kiếm giáng xuống!
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, kiếm quang bộc phát phá hủy tất cả, lực lượng trong cơ thể Lý Hạo đã cạn kiệt, hắn rơi xuống, còn trường kiếm thì chém vỡ nắm đấm của đối phương.
Địa Diệu biến sắc, bộc phát ra lực lượng cường hãn hơn.
Lần này lão vô ý đi vào phạm vi chiêu kiếm toàn lực của Lý Hạo, dù lão là Thánh Nhân, thân thể cường hãn, lực lượng cường đại thì cũng không phản ứng kịp.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ tung không ngừng vang lên, đôi tay lão vỡ nát, năng lượng nổ tung.
Dường như có một vũ trụ lao đến, ầm ầm, kiếm quang tàn phá dọc theo đôi tay vỡ nát, Địa Diệu nổi giận gầm lên: "Phá!"
Oanh!
Lực lượng nguyệt quang cường hãn bộc phát, va chạm với kiếm quang.
Răng rắc...
Hư không như vỡ ra.
Giờ khắc này, Địa Diệu cực kỳ chấn động.
Lão không ngạc nhiên vì sức mạnh của Lý Hạo, dù Lý Hạo có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp độ Thánh Nhân, điều khiến lão rung động là Lý Hạo đã đánh trúng mình, đó chỉ là vô tình hay hắn đã tìm ra cách nào đó?
Vì sao trước đó hắn không lộ ra?
Ầm!
Thân thể lão vỡ nát một nửa, toàn thân Địa Diệu đẫm máu, sắc mặt trắng bệch, lão lại gầm lên, lực lượng phun ra ngoài, triệt tiêu tất cả kiếm quang!