Giờ khắc này, khí tức của lão vô cùng suy yếu, trong mắt còn vương nét kinh hãi.
Lão cười lạnh một tiếng, ngay sau đó lão đã biến mất, bay thẳng đến chỗ Lý Hạo.
Lão biết... Vẫn luôn biết rằng Lý Hạo mang theo Trương An đến đây để giết mình, còn yêu cầu luận bàn chỉ là để mê hoặc mình.
Nhưng không ngờ lão đã thật sự bị Lý Hạo chém trúng, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, nhưng Lý Hạo muốn dùng chiêu kiếm này để giết chết một vị Thánh Nhân ở trạng thái toàn thịnh thì hoàn toàn bất khả thi!
Trương An cũng rất kinh ngạc.
Lý Hạo không giết chết được Địa Diệu, thế nhưng chiêu kiếm kia đã chém nát thân thể của một Thánh Nhân, chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi, nếu Lý Hạo có thể chém thêm một nhát nữa thì có lẽ sẽ thật sự giết chết được một vị Thánh Nhân.
Chuyện này quá khó tin!
"Trấn!"
Trương An gầm lên, Đại Đạo Thư từng tự bạo bây giờ lại xuất hiện, hư không bị ngưng kết, Địa Diệu bị cố định.
Cách đó không xa, Lý Hạo đã rơi xuống đất, mặt đất bị đập đến rung động.
Giờ phút này, Lý Hạo không hề lo lắng, hắn nhìn chằm chằm Địa Diệu.
Một chiêu kiếm toàn lực của hắn chém trúng người đối phương, toàn bộ uy lực đều bị lão hứng lấy mà vẫn không giết chết được, chỉ khiến lão bị thương nặng.
Điều này chứng tỏ thực lực và lực lượng sinh mệnh chênh lệch quá lớn, đây không phải là vấn đề tốc độ phản ứng hay lực công kích không đủ.
Một chiêu toàn lực kết hợp với thần thông Kiếm Đạo sơ thành mà chỉ khiến nửa người đối phương vỡ nát.
Tuy Lý Hạo đã đoán trước được kết quả này nhưng hắn vẫn thất vọng.
Thánh Nhân quá mạnh.
Dù hắn đánh ra chiêu kiếm thứ hai thì cũng chưa chắc giết được đối phương, tối thiểu phải chém 3 nhát thì mới làm được.
Hai kiếm phá thân thể đối phương, một kiếm chém chết tinh thần lực của lão, bản nguyên đại đạo thì không biết lão có hay không, nếu có, tinh thần lực và thân thể vỡ nát, bản nguyên bị ngăn cách thì sẽ không ngừng đứt đoạn, không còn sức phản kích.
"Ba kiếm..."
Lý Hạo thầm nghĩ, hắn vận dụng lực lượng toàn thân thì có thể chém ra một nhát, chiêu thứ hai có thể cưỡng ép phá đạo mạch, khi năng lượng tràn vào, chém một nhát tiếp theo trước khi thân thể vỡ nát.
Vậy chiêu kiếm thứ ba thì sao?
Giết một vị Thánh Nhân cần ít nhất ba chiêu.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có lẽ Thánh Nhân cổ thành không khôi phục nhiều bằng Địa Diệu, có lẽ yêu thực thủ hộ chỉ vừa khôi phục, chưa chắc đã mạnh bằng Địa Diệu, chỉ cần hai nhát kiếm hoặc thậm chí là một nhát là đã đủ để giết chết đối phương.
Thế nhưng để đảm bảo, phải đánh đủ ba nhát kiếm thì mới chắc chắn giết chết được một vị Thánh Nhân.
Hắn không quan tâm đến trận chiến giữa Trương An và Địa Diệu.
Nếu Trương An không xử lý nổi một vị Thánh Nhân bị thương thì cái danh Chuẩn Thiên Vương của ông quá phù phiềm, giả dối.
Đối với Lý Hạo mà nói, Địa Diệu chỉ là mục tiêu dùng để luyện tập mà thôi.
Trước khi đến đây, hắn đã quyết định sẽ giết chết đối phương.
"Phải làm cách nào để chém ra nhát kiếm thứ ba?"
Lý Hạo suy nghĩ.
Hai chiêu thì không thành vấn đề, chỉ là lúc này hắn không muốn tiếp tục ra tay thôi, nếu xuất thủ lần nữa, hắn cưỡng ép mở ra vài đạo mạch thì có thể chém một nhát còn mạnh hơn trước đó.
"Kiếm thứ ba... Hạo Tinh giới!"
Lý Hạo thầm nghĩ, có lẽ hắn có thể thử một lần.
Thế là hắn vung Tinh Không Kiếm ra, hư không vỡ nát, Hạo Tinh giới giáng lâm.
Nếu dẫn dắt lực lượng khu vực Kiếm Đạo thì có thể chém một nhát từ xa không?
Hắn không biết! Nhưng có thể thử một lần.
Nhân lúc Trương An đang ở đây, hắn thử một chút thì làm sao?
"Kiếm Đạo nhập thân!"
Lý Hạo quát, trong Hạo Tinh giới, thần văn chữ “Kiếm" lập tức thu nạp năng lượng từ bốn phương tám hướng, rút ra lực lượng đại đạo, một cỗ lực lượng cường hãn từ tràn ra dọc theo Tinh Không Kiếm.
Lý Hạo bay lên, bắt lấy Tinh Không Kiếm.
Giờ phút này, Tinh Không Kiếm rung động kịch liệt, Lý Hạo cũng khó có thể khống chế những lực lượng Kiếm Đạo tán loạn kia.
Thế nhưng hắn chỉ cần chém ra là được!
Bên kia, Trương An đã áp chế Địa Diệu, Địa Diệu quát lớn: "Lý Hạo, Trương An, các ngươi bội bạc, ta giúp các ngươi tăng lên, thế mà các ngươi lấy oán trả ơn..."
Lão tuyệt vọng, điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể tàn tạ vang lên thanh âm ầm ầm, Trương An bị nổ cho lảo đảo, Đại Đạo Thư có dấu hiệu vỡ nát.
Một cỗ tinh thần lực cường hãn lập tức bay ra, nó dính chút màu đỏ lao nhanh về phía Lý Hạo.
Trương An thấy thế thì tức giận, ông hừ một tiếng, Đại Đạo Thư hóa thành một thanh đao chém về phía đối phương.
Thánh Nhân bị thương mà đòi phản kháng sao?
Đúng lúc này, Lý Hạo cũng gầm lên giận dữ, trên Tinh Không Kiếm xuất hiện một con mãnh hổ gào thét, kiếm chém ra, thần văn chữ "Đạo" củng cố lực lượng Kiếm Đạo.
Oanh!
Thiên địa bị đánh nát!
Thấy chiêu kiếm này, tinh thần lực của Địa Diệu run lên, có chút hoảng sợ: “Sao lại thế... Ngươi vẫn có thể xuất chiêu ư?"
Oanh!
Tiếng nổ lớn, tiếng chửi rủa hóa thành thanh âm chấn động khủng bố, một cỗ tinh thần lực mênh mông chợt nổ tung!
Lý Hạo thất khiếu đổ máu, mãnh hổ bị tổn hại tàn tạ.
Hào quang trên Tinh Không Kiếm hơi mờ đi.
Trường kiếm rơi vào trong tay Lý Hạo.
Tinh thần Lý Hạo cực kỳ mỏi mệt, hắn yên lặng nhìn đoàn năng lượng kia nổ tung, dường như tất cả đã tan thành mây khói, đối phương đã hoàn toàn tử vong, nhưng không có bản nguyên đại đạo nào hiện ra.
Địa Diệu không phải là tu sĩ Bản Nguyên, lão là tu sĩ Hồng Nguyệt điển hình.
Một vị Thánh Nhân đã chết.
Trương An kinh ngạc nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo đã chém ra nhát kiếm thứ hai!
Nhát kiếm thứ nhất đã khiến ông cực kỳ chấn động, chiêu kiếm thứ hai này lại càng nằm ngoài dự đoán của ông.
Ông định nói gì đó, thanh âm của Lý Hạo đã truyền đến: "Ta ra ngoài trước, ta cần dùng thần văn chữ Đạo, đợi lát nữa tiền bối hãy rời đi sau..."
Nói xong, người đã biến mất.
Trương An nhíu mày.