Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1814 - Chương 1814 - Chém Địa Diệu 6

Chương 1814 - Chém Địa Diệu 6
Chương 1814 - Chém Địa Diệu 6

Lý Hạo cười: "Yên tâm đi, hắn chết chắc rồi, đừng quên bên kia có Ánh Hồng Nguyệt! Hắn sẽ để cho mấy kẻ có thể trở thành Địa Diệu bất cứ lúc nào bên cạnh để lấy mạng gã ư? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì gã đã giết sạch những kẻ bị xâm nhiễm lực lượng Hồng Nguyệt rồi, huyết mạch tám đại gia tộc hội tụ có thể triệt tiêu lực lượng Hồng Nguyệt."

Hắn cảm thấy những người này không đáng lo, dù thật sự xảy ra chuyện thì đó cũng là vấn đề của Ánh Hồng Nguyệt.

Mà với sự gian trá của Ánh Hồng Nguyệt, có khi gã đã xóa bỏ tất cả lực lượng Hồng Nguyệt trên người bọn họ rồi.

Nghe vậy, tất cả mọi người gật đầu đồng tình.

Ánh Hồng Nguyệt cũng là một kẻ không thể khinh thường.

Gã tiếp xúc với lực lượng Hồng Nguyệt từ rất lâu trước mà không bị đối phương khống chế, kẻ đó rất gian trá, 1 trong Ngân Nguyệt Tam Thập Lục Hùng năm xưa, người sáng lập tổ chức Hồng Nguyệt, phản sát Hồng Bào giám thị gã.

Mọi người cảm thấy những lời Lý Hạo nói rất có khả năng là sự thật.

Lúc này, khí tức đám người đều đang mạnh lên.

Bọn họ hớn hở ra mặt.

Mọi người vốn đã đến Nhật Nguyệt tam trọng, tương đương với lực lượng 16 mạch, 18 mạch mới là Nhật Nguyệt tam trọng đỉnh phong.

Lúc này hấp thu lực lượng đại đạo khiến bọn họ hầu như đều bước vào cấp độ 18 mạch.

Hơn nữa, Càn Vô Lượng yếu nhất lại tiến bộ nhanh như hỏa tiễn, bởi vì hấp thu quá nhiều lực lượng Hồng Nguyệt nên lực lượng đại đạo quanh y cũng rất nhiều, trong chớp mắt đã mở xong 18 mạch, ngoài ra còn mở thêm mấy đạo mạch đặc thù, bước vào Nhật Nguyệt tứ trọng chân chính!

Y là cường giả hiện đại thứ 2 - sau kế Triệu thự trưởng - tiến vào Nhật Nguyệt tứ trọng.

Về phần Vương thự trưởng, ông đã mở ra 18 mạch từ trước, lần này cũng có chút thu hoạch, mở ra thêm một mạch là 19 mạch, thực lực tương đương Bất Hủ sơ kỳ thời đại Tân Võ, nếu không có bản nguyên thì chiến lực cũng tương đương.

Tất cả mọi người đều mừng rỡ!

Lần này, tất cả mọi người đều có thu hoạch không nhỏ.

Đám người Viên Thạc đều bước vào cấp độ 18 mạch, cách Nhật Nguyệt tứ trọng chỉ xa một bước.

Viên Thạc rất tiếc nuối: "Ta cho rằng tên kia sẽ đoạt xá mình. Mẹ nhà hắn, thế mà không chọn ta!"

Ông rất phiền muộn!

Khi vừa đến nơi ông đã nói rằng, ta là lão sư của Lý Hạo, muốn dùng thân phận này để câu đối phương.

Ai ngờ Địa Diệu không chọn ông!

Tức chết mất thôi!

Ông biết lực lượng Hồng Nguyệt càng nhiều thì thu hoạch càng lớn, cũng muốn đánh cược một lần, nhưng lão già kia không cho ông cơ hội.

Người ta chọn 5 người, có kẻ yếu như Khổng Khiết, có cường giả là Triệu Thự Quang, có người không thuộc hệ thống mới như Chu thự trưởng, có độ phù hợp cao là Càn Vô Lượng, chỉ có một nữ nhân duy nhất là Lâm Hồng Ngọc... Vậy vì sao lại không chọn ta?

Nếu không, chắc chắn ông đã có thể bước vào hàng ngũ Nhật Nguyệt tứ trọng.

Lý Hạo cười nói: "Lão sư Ngũ Hành hợp nhất, ngũ thế hợp nhất, tinh thần lực cường đại, thế cũng cường đại, người bình thường muốn đoạt xá thi sẽ không chọn người có thế quá mạnh, dễ gây ra xung đột, chuyện thường thôi mà."

Viên Thạc thở dài: "Cũng đúng, ta quá mạnh nên đối phương không dám, dù sao cũng tốt hơn là vài kẻ nào đó không có điểm nào đặc sắc."

Tỉ như Địa Phúc Kiếm, Thiên Kiếm, Trần Trung Thiên, Hoàng Vũ hay Hầu Tiêu Trần...

Năm người kia đều nhìn ông.

Chỉ cây dâu mắng cây hòe, quanh co lòng vòng, Viên lão ma này càng già càng hỗn!

Mấy người không thèm để ý đến ông, bọn họ không nhịn được mà nhìn thoáng qua Càn Vô Lượng, không ai mở miệng.

Không ngờ người này có thể chống đỡ lực lượng dục vọng của đối phương, trong lòng mọi người đều cảnh giác, Địa Diệu nói rất có thể Càn Vô Lượng sẽ giết chết Lý Hạo, có lẽ đây không phải là lời nói dối.

Lý Hạo không lo lắng chút nào sao?

Dù Càn Vô Lượng đã đến Nhật Nguyệt tứ trọng nhưng lúc này lại bày ra vẻ mặt khiêm tốn, thấy mọi người nhìn mình, trong lòng hẫng một nhịp, tươi cười tâng bốc: "Đô đốc quả là liệu sự như thần, một vị Thánh Nhân cũng không chịu nổi một kích khi đối đầu với ngài!"

"Chỉ là một con thú bị nhốt thôi."

Lý Hạo lắc đầu: "Không ra được, trốn không thoát, còn có Trương An tiền bối hỗ trợ, hắn đã biết từ trước là mình không có đường nào để trốn rồi!"

Lý Hạo không tiếp nhận lời tán dương, hắn nở nụ cười tuyên bố: "May mà lần này đã thành công!

Ra ngoài đi, Trương An tiền bối vẫn đang chờ chúng ta! Địa Diệu chỉ là món khai vị, một Thánh Nhân bị nhốt, không thể ỷ vào bất kỳ cái gì thì không đáng để lo!"

Địa Diệu không phải Thánh Nhân đầu tiên bị hắn giết chết, lần trước hắn cũng đã giết Hồng Ảnh tại Thiên Tinh trấn, có rất nhiều yếu tố tạo nên những chuyện ngoài ý muốn.

Giờ phút này, Lý Hạo rất vui vẻ vì có khả năng hắn đã đủ sức chém ra kiếm thứ ba!

Nếu như vậy, chỉ cần đối phương chưa hoàn toàn khôi phục, thực lực tầm Thánh Nhân sơ giai thì hắn hoàn toàn có thể giết chết đối phương.

Đám người đi ra khỏi Hạo Tinh vũ trụ.

Hiện giờ, Lý Hạo không cần phải đi quá xa, có Tinh Không Kiếm làm binh khí phá giới, có thể ra vào Hạo Tinh vũ trụ bất cứ lúc nào.

Lý Hạo nhanh chóng đón Trương An ra.

Hiện giờ, tâm tình Trương An rất phức tạp, ông nhìn mọi người một cái, nhận ra có ba vị Nhật Nguyệt tứ trọng!

Triệu thự trưởng, Vương thự trưởng, Càn Vô Lượng...

Ông biết rằng chắc chắn vừa xảy ra chuyện gì đó, ngoài bọn họ ra, những người khác cũng đều có tiến bộ, đã trở thành Nhật Nguyệt tam trọng đỉnh phong.

Cuối cùng Lý Hạo vẫn không nói toàn bộ kế hoạch với ông.

Trước đó có lẽ Địa Diệu chưa hoàn toàn tử vong.

Mà bản thân Lý Hạo đã có thể giết thánh.

Tâm tình Trương An vô cùng phức tạp, ông biết đến ngày Lý Hạo có thể giết thánh, có lẽ chính là lúc ông và hắn đôi người đôi ngả.

Ông không nói gì, dù thực ra trong lòng ông đã có lựa chọn, nhưng ông là lão sư, còn mấy trăm học viên cũng chưa đưa ra lựa chọn, ông không thể bỏ rơi những học viên ấy.

Vậy nên ông chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện càng đi càng xa.

Lúc này, tâm tình Lý Hạo vô cùng tốt: "Trước khi đại chiến, chư vị tăng lên tới cấp độ này là một chuyện rất tốt! Triệu thự trưởng, ngươi có thể mang phân thân đến đây để ta dung hợp cho ngươi, khi ấy có lẽ ngươi sẽ trở thành cường giả Nhật Nguyệt ngũ trọng thứ hai sau ta!"

Triệu thự trưởng im lặng, một lát sau mới nói: "Ta đã khinh thường cổ nhân, Địa Diệu kia rất lợi hại."

Lý Hạo gật đầu, Triệu thự trưởng bị đối phương ảnh hưởng mà không tự biết, loại lực lượng Hồng Nguyệt này quả thật không thể khinh thường.

Nhưng Lý Hạo nghĩ đến gì đó, mở miệng nói: "Chờ một chút, về sau mở thêm vài đạo mạch thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, Càn Vô Lượng lập công lớn... Vô Lượng nguyện ý chia sẻ vị trí mấy đạo mạch kia không?"

"Đương nhiên!"

Càn Vô Lượng nghiêm túc nói: "Đô đốc đối với ta ân nặng như núi, từ một Húc Quang đến Nhật Nguyệt tứ trọng hôm nay, đô đốc và chư vị không hề giấu diếm ta chút nào, chỉ là vị trí mấy đạo mạch mà thôi, sao Vô Lượng có thể che giấu được chứ?"

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn, gia hỏa này lúc nào cũng nịnh hót, thật buồn nôn!

Nhưng nghĩ tới mấy đạo mạch đặc biệt kia, bọn họ lại không nói gì.

Lý Hạo mỉm cười gật đầu: "Vậy phiền ngươi cùng hoàn thiện đại đạo với chúng ta, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ sáng tạo ra công tích vĩ đại huy hoàng! Một tiểu thế giới không nên là mục tiêu chúng ta theo đuổi suốt đời!"

Đám người nhao nhao gật đầu, giờ phút này, cảm xúc đều bị kích động.

Nhật Nguyệt tam trọng, tiến thêm một bước chính là Nhật Nguyệt tứ trọng, cấp độ Bất Hủ, bây giờ, cường giả trong cổ thành cũng chỉ có cấp độ này, còn Thánh Nhân chỉ là số ít.

Đến hôm nay, bọn họ mới đạt tới trạng thái cân bằng với đám cổ nhân Tân Võ – những Bất Hủ đã khôi phục hoàn chỉnh kia chứ không phải Bất Hủ thương tàn trước đó.

Mà để đạt được kết quả này không tiêu tốn quá nhiều thời gian.

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Hạo.

Lý Hạo vẫn như thường ngày, khí tức không lộ, thái độ rất khiêm tốn, nhưng nhìn Trương An bên cạnh rồi lại nhìn Lý Hạo...

Đám người đột nhiên cảm thấy có lẽ Lý Hạo không thua kém gì Trương An hiện tại.

Đến Vương thự trưởng cũng yên lặng nhìn Lý Hạo mấy lần rồi lại nhìn Trương An, trong lòng có chút thổn thức.

Trương An, cháu trai Chí Tôn, tồn tại đã trải qua trận đại chiến Tân Võ sơ kỳ, nhưng hôm nay cũng đang dần mất đi hào quang ngày xưa.

Là bởi vì những học viên kia sao?

Trong lòng ông mơ hồ đoán được đáp án, có chút tiếc nuối, chẳng lẽ Trương An muốn kiên trì đến khi tất cả học viên đều đưa ra lựa chọn sao?

Như vậy thì sẽ trễ mất.

Bình Luận (0)
Comment