Bát sư trưởng lạnh lùng nói: "Người Tân Võ phải dựa vào bọn họ sao?"
Vương Dã tức giận: "Ngươi vừa khôi phục, chẳng biết cái gì cả thì im miệng đi! Vô Biên thành không mạnh sao? Ba vị Thánh Nhân trạng thái toàn thịnh, kết quả thế nào? Tân Võ là Tân Võ, ngươi là ngươi, chúng ta là chúng ta, nếu ngươi còn giữ suy nghĩ Tân Võ vô địch thì ngươi tiếp tục ngủ say đi!"
Bát sư trưởng bị mắng cho không cãi lại được, gã hừ một tiếng rồi im lặng.
Vương Dã cũng hừ một tiếng: "Rồi ta sẽ điều tra sâu về ngươi!"
"Hừ!"
Bát sư trưởng cãi lại: "Ngươi không có tư cách điều tra ta!"
Vương thự trưởng không khách khí: "Cửu sư trưởng đại là người diện nắm giữ Thủ Vệ quân dự bị, ta sẽ bảo hắn tra xét ngươi!"
"..."
Bát sư trưởng không thèm để ý đến ông, không lên tiếng nữa.
Hai vị Thánh Nhân liếc nhau, trầm tư.
Hòe tướng quân bộ dáng tiên phong đạo cốt vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi nói: "Thời đại đã thay đổi, Lý Hạo có thể coi là vương giả thời đại mới, vẫn luôn hợp tác với Chiến Thiên thành chúng ta, hiện tại còn là sư trưởng sư đoàn 11 của Chiến Thiên thành, chức vị này còn do ta tự mình tiến cử! Hắn và Tân Võ cũng cùng một nhịp thở, nếu Trịnh gia phản bội, vậy chuyện hợp tác không phải là không có khả năng."
Lão nhìn lướt qua mấy người, nói tiếp: "Nhưng nếu muốn đối phó với nhà khác trong tám đại chủ thành, chúng ta có một điều kiện tiên quyết. Nếu chứng minh được đối phương không phải phản quân thì chúng ta không thể giúp hắn, hơn nữa sẽ ngăn cản hắn!"
Vương thự trưởng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nói cách khác, chứng minh đối phương đúng là phản quân thì Hòe tướng quân sẽ nguyện ý xuất thủ đúng không?"
Hòe tướng quân cười khẽ: "Đã là phản quân rồi thì vì sao không ra tay?"
Vương thự trưởng nhíu mày: "Khó lấy được chứng cứ, đối phương cũng biết ngụy trang. Ta cảm thấy vấn đề không phải là chứng minh được hay không mà là xác định thực lực đối phương ở trạng thái đỉnh phong nhưng không thể giải thích rõ vì sao duy trì được, khi ấy là nên xuất thủ rồi! Bất kể có phải hay không là hiểu lầm, cứ xử lý trước, chắc chắn sẽ không sai!"
Ông nghiêm tức nói: "Trong bát đại gia, Chiến Thiên thành ta không tính là yếu đúng không? Tình cảnh của chúng ta ra sao? Chúng ta còn Quy thủ hộ, nhưng Quy thủ hộ là hồn Thần Binh nên mới duy trì tỉnh táo, còn những người khác thì dựa vào cái gì? Mà dù như vậy thì Chiến Thiên thành ta khôi phục cũng khó như lên trời, bọn hắn dựa vào cái gì mà khôi phục nhanh hơn chúng ta? Ta cảm thấy, chỉ cần là kẻ mạnh hơn chúng ta thì đều có vấn đề!"
Có lẽ đây chỉ là suy đoán không có căn cứ, nhưng sau khi đám người suy tư một phen thì đều không lên tiếng.
Đúng!
Lão ô quy vẫn luôn tỉnh táo vì là hồn của Thần Binh, bất tử bất diệt, dù thế thì lão vẫn phải trải qua thời kỳ suy yếu, những người khác thì sao? Bọn họ dựa vào cái gì?
Thấy mọi người im lặng, Vương thự trưởng lại nói tiếp: "Thế nên chúng ta không cần chứng cớ xác thực để chứng minh điều gì, hơn nữa đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, địch nhân là thằng ngốc ư? Bọn họ dám để lại chứng cứ cho các ngươi tìm ra à? Nếu thế thì chúng ta có khác gì thời đại Bản Nguyên hay thậm chí là thời đại Sơ Võ năm đó?"
Cửu sư trưởng trầm giọng: "Gọi Lý Hạo đến đây đi, chúng ta tự có tính toán!"
Vương thự trưởng nghe vậy thì không nói thêm.
Ông chỉ đưa ra ý kiến của mình, còn thương lượng cụ thể thế nào thì Lý Hạo phải tự đứng ra.
...
Một lát sau, Lý Hạo đi vào đại sảnh, hắn tươi cười gật đầu nhìn mọi người, bọn họ đều là người quen, chỉ trừ một vị kim giáp có lẽ là vừa mới khôi phục, còn những người khác thì hắn đều biết.
"Cửu sư trưởng."
Lý Hạo nhìn Cửu sư trưởng, cười nói: "Việc phân thân của ngài vẫn lạc trước đó, rất xin lỗi..."
"Không sao cả."
Cửu sư trưởng vẫn bình tĩnh như trước: “Chỉ là phân thân mà thôi, không quan trọng, nghe nói bây giờ ngươi có thể giết Thánh Nhân, chuyện này thật đáng mừng!"
Ông vẫn lạnh nhạt như trước đây. Đối với Lý Hạo, ông chưa bao giờ thể hiện thái độ nhiệt tình với hắn.
"May mắn thôi."
Lý Hạo khách khí đáp lại một câu, không chờ bọn họ mở miệng, hắn đã nói tiếp: "Hơn nữa, hiện tại Thánh Nhân không phải Thánh Nhân có bản nguyên, giết Thánh Nhân mà thôi, chẳng có gì đáng để kiêu ngạo."
"..."
Khen ngươi một câu là để ngươi hếch mũi kiêu ngạo đấy à?
Cửu sư trưởng oán thầm nhưng không lên tiếng.
Lão ô quy cười cười, chỉ chỉ vị trí, ra hiệu Lý Hạo ngồi xuống nói chuyện.
Lý Hạo không khách sáo, hắn ngồi xuống ghế dựa, sau đó nói trực tiếp vào điểm chính: "Lần này ta tới đây có hai mục đích! Thứ nhất là tìm kiếm phản đồ, thứ hai là thống nhất thái độ với Chiến Thiên thành."
Nghe vậy, bát sư trưởng lập tức nổi nóng: "Chiến Thiên thành ta sao lại có phản đồ được?"
Lý Hạo cười nói: "Vị này..."
"Sư trưởng sư đoàn thứ 8 Thủ Vệ quân dự bị - Dương Uy!"
Bát sư trưởng ngữ khí lạnh nhạt: "Chiến Thiên thành ta được Huyết Đế Tôn truyền thừa, là người ủng hộ Tân Võ kiên định nhất, chắc chắn sẽ không có người phản bội!"
"Chuyện này thì khó nói."
Lý Hạo nói khẽ: "Dương sư trưởng, tám đại chủ thành đều là thủ hạ trung thành của Tân Võ, nhưng mà lòng người sẽ thay đổi. Việc này chỉ để phòng trừ hậu hoạn thôi, còn người ngay thẳng thì không sợ bóng nghiêng! Ta chỉ muốn trợ giúp Chiến Thiên thành xác định tình huống, nếu không có thì không còn gì tốt hơn! Nếu có thì phải nhanh chóng loại bỏ tai hoạ ngầm, nhưng mà từ khi nào người Tân Võ trở nên ngoan cố và cứng nhắc như ngươi?"
Lý Hạo nhíu mày: "Ta đọc sách thấy mọi người nhận xét người Tân Võ là những người dám làm dám chịu, dám đánh dám giết, dám tranh dám liều! Nhưng hôm nay, ta biết rất nhiều người Tân Võ, bọn họ đều không giống những gì trong sách kể, bọn họ không tự tin quá mức thì cũng là kẻ quá kiêu ngạo!"
Bát sư trưởng muốn nói tiếp nhưng Hòe tướng quân đã ngắt lời: "Có lẽ là do ngủ say quá lâu, chưa hoàn toàn khôi phục, thần trí kém hơn năm đó một chút, ngươi cũng biết mà, một người ngủ quá lâu thì đầu óc sẽ không linh hoạt bằng trước kia, chuyện này rất bình thường."
Sau đó lão nở nụ cười: "Chuyện thứ hai mà ngươi nói là gì? Có thể nói rõ được không?"
Lý Hạo cười: "Quả nhiên Hòe tướng quân là người sáng suốt, không hổ là thủ hộ giả!