Dù là ở thời đại nào, Ngưu tộc nó vẫn luôn là một trong những thế lực bá chủ tuyệt đối của Yêu tộc, có được điều này là nhờ vô số yêu trong gia tộc cống hiến từng chút một tạo nên.
Cơ hội đã đang ở ngay trước mắt, nó khách khí làm gì?
Lý Hạo không biết điều này!
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, bây giờ hắn có thể coi là một bá chủ, nhưng kẻ chủ động gia nhập thế này... thật ra cũng có, tiêu biểu như Lâm Hồng Ngọc.
Thế nhưng cường giả thời đại Tân Võ chủ động gia nhập, còn là một vị Thánh Nhân... Chuyện này khiến hắn hơi sợ hãi.
Chắc không phải là có ý đồ gì xấu đâu nhỉ?
Lý Hạo nghi ngờ, chần chờ lên tiếng: "Tiền bối, tình huống thiên địa bây giờ hết sức phức tạp..."
Lực Phúc Hải không hề lo lắng, thẳng thắn nói: "Thế giới tân sinh, giờ là thời đại mới, hủy diệt hết những thứ cũ kỹ mới có thể trở thành chúa tể! Đây là thiên ý, cũng là điều tất yếu của thời đại, nếu đám thiên tài, nhân kiệt, bá chủ kia có thể thành công thì đã thành công trong 100.000 năm phong ấn kia rồi! Nhưng trong đám người cổ lỗ sĩ kia chẳng có kẻ nào thành công, cũng không có kẻ nào đủ sức chiếm lấy thiên hạ!
Đối với một vị bá chủ, một vị chủ nhân thiên địa mà nói, trong 100.000 năm, dù thiên địa bị phong ấn, dù năng lượng hao hết, trống rỗng, dù là ngủ say... Bọn họ chắc chắn sẽ tìm đường sống trong chỗ chết, ngươi phải nhớ kỹ một điều, những kẻ không có thành tựu gì trong 100.000 năm đều không có phong thái bá chủ! Bọn họ chỉ đang kéo dài hơi tàn, chỉ có thể làm binh, làm tướng, tuyệt đối không thể làm chủ!"
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nghe thấy đạo lý này, hắn lập tức cảm thấy như chân trời mới được mở ra!
Hắn nhìn Lực Phúc Hải bằng ánh mắt cổ quái, một vị đại yêu Thánh Nhân đang nói với mình rằng, tồn tại thời đại trước không làm nên trò trống gì trong 100.000 năm đều là kẻ vô dụng, đều là rác rưởi.
Thậm chí… bao gồm chính nó!
Những lời này khác hẳn với những gì Lý Hạo thường nghe.
Tất cả mọi người đều nói rằng Tân Võ cường đại, không có kẻ nào nói rằng bọn hắn là kẻ vô dụng không có năng lực.
Trong một thoáng, Lý Hạo không biết nên đáp lại thế nào.
Lực Phúc Hải thấy thế thì nói: "Hậu nhân Lý gia... Không, nên gọi ngươi là Lý đô đốc, ngươi có thể xem là bá chủ, nhân tài kiệt xuất thời đại mới, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, kẻ mà 100.000 năm không làm ra chiến công gì thì không đáng để ngươi phải lo lắng! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, năm đó, Nhân Vương tốn ba năm để quật khởi, vô địch thiên địa! Thời đại cửu hoàng tứ đế, Thiên Đế cũng luôn thắng trận, nhanh chóng nổi dậy, trở thành bá chủ thiên địa!
Từ xưa đến nay, người có thể làm nên bá nghiệp thường có một điểm chung, đó là luôn nhanh chóng đạt được thành tựu, bởi vì nếu kéo dài, tinh thần sức lực hao mòn, người cũ không bằng người mới, người cũ tư duy cứng nhắc, dù bọn họ cảm thấy mình đa mưu túc trí nhưng thực ra là đã mất hết khí phách, không còn tâm thái của một bá chủ nữa!"
Lý Hạo hơi hoảng hốt.
Đây là lời nói của một vị đại yêu Thánh giai thời đại Tân Võ, từng là lãnh tụ Yêu tộc trấn thủ Tứ Hải của Ngân Nguyệt chi địa, thậm chí là lãnh tụ của toàn bộ Yêu tộc Ngân Nguyệt, địa vị của con yêu này có lẽ... tương đương Trương An ở thời đại này?
Trong số các thành chủ của 8 chủ thành, ngoại trừ Kiếm Thành, thành chủ của 7 chủ thành khác chưa chắc đã có địa vị cao bằng đối phương.
Lý Hạo hơi hoảng hốt, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Tiền bối... Trấn Hải Sứ Tân Võ và tiền bối..."
"Đó là gia gia của ta!"
Hậu duệ trực hệ của Đế Tôn!
Cháu trai Trấn Hải Sứ Tân Võ!
Đây chính là trực hệ chân chính.
Đám người Tưởng Doanh Lý đều kém hơn một chút, bọn họ không phải đời thứ ba mà là con cháu nhiều đời sau, con yêu này và Trương An giống nhau, đều là đời thứ ba của Đế Tôn!
Mà đương nhiên địa vị của Trấn Hải Sứ không bằng Chí Tôn Trương gia.
Thấy Lý Hạo vẫn đang suy tư, Lực Phúc Hải lại nói: "Lực gia ta có không ít Đế Tôn, gia gia của ta, Trấn Hải Sứ Tân Võ chính là cường giả Đế Tôn! Mà tiên tổ của ta - Lực Thủy tiên tổ là đạo hữu của Nam Hoàng, cũng đã lên cấp Đế Tôn cảnh! Nam Hoàng thân thiết với tiên tổ nhà ta cũng là Đế Tôn, còn là Đế Tôn uy tín lâu năm. Lực gia huy hoàng chưa bao giờ dứt, Lực Phúc Hải ta gia học uyên thâm, từ xưa đến nay, những lời nói ra chưa từng sai!"
Lý Hạo hít một hơi: "Ngươi... cũng là Đế Tôn ư?"
Không phải rất khó để trở thành Đế Tôn sao?
Sao nhà ngươi có nhiều như vậy?
Tuy chỉ có hai vị, nhưng nó còn nói rằng Nam Hoàng - một trong cửu hoàng năm đó cũng có thể coi là người một nhà, thế là thành ba vị!
Lực Phúc Hải lộ vẻ kiêu ngạo: "Thời đại Tân Võ, hai vị tiền bối Lực gia ta đi theo Nhân Vương chiến thiên hạ! Sau đó luận công ban thưởng, Lực gia ta đương nhiên nhiều hơn một phần vinh quang, dù là Trấn Yêu Sứ..."
Nó dừng một chút rồi nói tiếp: "Kỳ thật Trấn Yêu Sứ không mạnh bằng gia gia ta, tuyên bố với bên ngoài là Đế Tôn, trên thực tế thì... Khụ khụ... Bán Đế cảnh!"
Trấn Yêu Sứ không phải Đế Tôn ư?
Lý Hạo cũng cảm thấy tò mò! Nhưng ngẫm kĩ thì lại thôi, hắn không nên quá tọc mạch.
Lý Hạo nở nụ cười: "Ý của Trấn Hải Sứ là, lần này ngươi nguyện ý rời núi giúp ta, sau này khi thiên địa trở thành của ta, ta chỉ cần giữ vị trí Trấn Hải Sứ cho ngươi là được đúng không?"
"Đúng!"
Lực Phúc Hải sảng khoái trả lời!
Thi ân không cầu báo! Đương nhiên đây là bước chuẩn bị để nhận được thù lao lớn hơn.
Mấy đời Lực gia đều cống hiến cho các vị cường giả, tiên tổ đời thứ nhất là tọa kỵ của Nam Hoàng.
Vị tiên tổ làm rạng danh thứ hai - Lực Vô Kỳ từng làm tọa kỵ cho Nhân Vương, Nhân Vương ghét bỏ thân thể Thiên Cẩu tạp huyết của Trấn Yêu Sứ có quá nhiều vảy, ngồi không êm như cưỡi trên lưng trâu.
Vị tộc nhân nổi danh thứ ba tạm thời còn chưa xuất hiện, nó nghĩ rằng... Ta không làm tọa kỵ cho người ta, có thể có tiền đồ tốt hơn không?
Trong giới đầu cơ có một vị Hòe Vương Đế Tôn thường xuyên bị người ta nhắc đến, nhưng nó chẳng thèm để ý tới.
Cấu kết với người ta mà để cả thiên hạ đều biết, vậy còn làm để làm gì?
Thanh danh cũng chẳng còn!
Nhìn Lực gia ta xem, từ khi khai thiên tích địa cho tới bây giờ, không có người nào nói Lực gia ta không tốt, chỉ nói Lực gia ta chất phác, nếu Lý Hạo thành công, người trong thiên hạ có nói rằng Lực Phúc Hải ta đầu cơ không?
Sẽ không!
Người ta sẽ chỉ nói rằng Lực Phúc Hải ta thật tinh mắt, là Thánh Nhân nhưng dễ dàng đáp án ứng thỉnh cầu của kẻ khác, không có yêu cầu gì quá đáng, nếu không phải vì muốn trấn an Lý Hạo thì nó cũng chẳng cần nhắc đến việc để lại chức Trấn Hải Sứ cho nó, khi hắn trở thành chúa tể một phương, lúc luận công ban thưởng có thể quên công lao của nó được sao?
Địch nhân mạnh thì tốt!
Càng mạnh càng tốt!
Thiên Vương?
Rất tốt!
Nếu là Thánh Nhân thì bản thân người ta có thể tự mình giải quyết, còn cần chúng ta sao?
Phải là Thiên Vương thì mới cần trợ giúp.
Trận chiến này thảm thiết một chút thì càng tốt hơn... Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nguy hiểm đến tính mạng!
Càng khốc liệt thì càng có thể chứng minh mình trọng yếu cỡ nào, hơn nữa hồi báo sẽ càng lớn!