Giờ phút này, hắn có chút tiếc nuối vì đã không tới bái phỏng sớm hơn.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"
"Chỉ là chút kinh nghiệm mà thôi, thật ra nói trước với ngươi như vậy cũng không hẳn là chuyện tốt, đại đạo nên được tự mình đào móc từng chút một, nếu biết trước thì sẽ mất đi rất nhiều niềm vui thú, cũng sẽ không khắc sâu trong đầu! Nhưng bây giờ ngươi cần đối phó với cường địch, lại không có binh khí thuận tay, như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chiến lực."
Lý Hạo gật đầu: "Ta hiểu!"
Dứt lời, hắn nói: "Tiền bối, ta xin cáo từ."
Lực Phúc Hải gật đầu.
Lý Hạo bước một bước, chần chờ một chút, cuối cùng quay đầu lại: "Tiền bối, lần này chúng ta đối phó với Thiên Vương, thậm chí... có thể không phải Thiên Vương bình thường, rất rất nguy hiểm, tiền bối không lo lắng chút nào sao?"
Trong đôi mắt Lực Phúc Hải lộ ra chút ý cười: "Người hay yêu thì cũng như nhau, muốn trở thành người trên người, yêu trên yêu, có ai mà không phải liều mạng giành lấy? Dù là hậu duệ đời thứ hai thứ ba, gia thế nhà ta có hiển hách không? Không phải là cũng bị nhốt ở đây 100.000 năm ư?! Trong 100.000 năm ấy, ta chỉ thiếu một cơ hội để liều! Giờ cơ hội đã có, vậy liều một lần thôi!"
"Nhưng rất nhiều người Tân Võ không nghĩ như vậy, tại sao lại thế?"
Lý Hạo nhìn Lực Phúc Hải.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một vị cường giả Thánh Nhân chủ động nói rằng muốn ra ngoài liều mạng, hành động này rất phù hợp với tác phong Tân Võ.
Lực Phúc Hải lạnh nhạt đáp: "Bởi vì người Tân Võ mà ngươi đã gặp không phải loại người cần ăn nhờ ở đậu, kém một bậc so với kẻ khác! Từ ban đầu, những người này sinh ra đã là người Tân Võ, thuộc thế lực mạnh nhất, ở dưới trướng Nhân Vương và Chí Tôn mạnh nhất. Bọn họ trông thì cường đại nhưng thực chất đều thiếu hụt dũng khí liều mạng! Yêu tộc thì khác, thật ra, dù là ở thời đại nào, Yêu tộc đều đang giãy dụa!
Yêu tộc càng sáng suốt thì càng không cam tâm, bọn họ đều nguyện ý liều mạng nắm lấy một cơ hội..."
Thời khắc này, Lý Hạo nghĩ đến một con yêu khác.
Kinh Cức Mân Côi!
Đó cũng là đại yêu Thánh Nhân. Nó biết dù mình tiến đánh mỏ khoáng thì cũng chưa chắc đã thành công, nhưng nó vẫn muốn liều một lần!
Cuối cùng, dù nó chết đi thì vẫn cảm thấy chết rất giá trị!
Lý Hạo nghĩ đến một người: "Cháu trai Trương chí tôn - Trương An, chắc tiền bối có biết, hắn đã trải qua..."
"Không giống, hắn được quá nhiều người chiếu cố."
"Nhưng gia tộc tiền bối có nhiều vị Đế Tôn..."
Lực Phúc Hải cười nói: "Nhưng ta là Yêu tộc!"
Lý Hạo hoảng hốt.
Nhưng ta là Yêu tộc ư?
Một nhà có nhiều vị Đế Tôn, nhưng bởi vì là Yêu tộc nên ta cũng phải liều!
Bởi vì người Tân Võ quá mạnh, nếu muốn thu được thành tựu trong khi có quá nhiều người Tân Võ cường đại thì phải cố gắng hơn nhân tộc càng nhiều mới được.
"Không phải Nhân Vương đối xử với Yêu tộc không tệ sao?"
"Đúng là không tệ nhưng dù sao chúng ta cũng không phải nhân tộc! Có rất nhiều Đế Tôn nhưng phần lớn đều là nhân tộc, có mấy vị là Yêu tộc? Thương Đế mặc kệ Yêu tộc, cũng không cho rằng mình là Yêu tộc, Thiên Cẩu Đế Tôn lại càng không quan tâm đến bất cứ Yêu tộc nào, chỉ làm theo ý mình, chỉ cần bản thân được tiêu dao là được! Hai vị Đế Tôn Lực gia ta địa vị vốn không cao, năm đó cũng có vài cường giả Yêu tộc cường đại, nhưng sau khi Nhân Vương nhất thống thiên địa, hắn không khôi phục những Yêu tộc đối địch với mình, Yêu tộc cường đại chân chính đều đối địch với nhân tộc, vậy nên... Yêu tộc càng thêm yếu đuối!"
Lực Phúc Hải không oán, Nhân Vương mà giúp kẻ địch khôi phục thì chẳng phải là bị điên à?
Nhưng Yêu tộc vẫn luôn bị áp chế, Nhân Vương cũng không quan tâm, đám Đế Tôn nhân tộc kia cũng muốn áp chế yêu tộc, đây là lẽ thường của con người, yêu tộc không thể làm gì!
"Thế cho nên tiền bối mới nguyện ý liều mạng để cướp lấy một cơ hội và tương lai ư?"
"Đúng."
Lực Phúc Hải không hề che giấu: "Thật ra là ai thì cũng vậy thôi! Nếu Nhân tộc bị áp chế thì cũng sẽ liều mạng tìm lối thoát, điểm mấu chốt ở chỗ người nhỏ yếu thường luôn mang chấp niệm khát vọng cường đại! Nếu hiện giờ người nắm giữ thiên địa là một vị Yêu tộc, vậy thì người Tân Võ đều sẽ liều mạng! Nhưng hiện nay, người mạnh nhất trong thiên địa này vẫn là nhân tộc... Người Tân Võ mà ngươi đã gặp, kể cả kẻ phản bội thì cũng vẫn là nhân tộc, dù là một trong 8 đại gia tộc thì cũng không có dục vọng phản kháng quá mãnh liệt!"
Lý Hạo hiểu lời nó nói!
Ngay sau đó, Lực Phúc Hải lại nói ra những lời khiến người nghe kinh sợ: "Còn nữa, thiên địa này mà bị người phản bội nắm giữ, dù là ai chấp chưởng thiên địa thì đều sẽ sinh ra liên hệ với chủ thế giới! Khi ấy, cường giả Tân Võ được đưa đến đây, cơ hội sẽ xuất hiện!"
"Cái gì?"
"Cơ hội trở về!"
Lực Phúc Hải cười nói: "Ngươi phá Tinh Không Kiếm, nắm giữ thiên địa, nhưng có thể mở ra không? Không đúng không? Bây giờ ngươi chưa có thực lực khống chế thiên địa tuyệt đối, kẻ phản bội nhất định là Thiên Vương, thậm chí là Bán Đế, khả năng nắm giữ thiên địa càng lớn hơn, ngươi lo lắng bọn họ bị giết, còn bọn họ thì không."
"Không lo ư?"
Lý Hạo sững sờ, sau đó nhanh chóng hiểu ra, trầm giọng nói: "Ý tiền bối là, bọn họ nghĩ rằng khi kẻ phản bội chấp chưởng thiên địa, gã có thể liên hệ với chủ thế giới, khi trở về, đạo của chủ thế giới âm dương hoàn chỉnh, Nhân Vương có thể phục sinh bọn họ?"
"Đúng!"
Lực Phúc Hải gật đầu: "Vậy nên ngươi đã sai ngay từ đầu rồi. Đối với người không muốn lập công cao nghiệp lớn thì liều hay không không quan trọng! Thời đại này, chỉ có kẻ có dã tâm mới muốn phản kháng, muốn chống lại! Dù Trương An hận kẻ phản bội thì lòng phản kháng cũng chưa chắc đã sâu sắc, bọn hắn tin rằng, nếu có người nắm giữ thiên địa thì chắc chắn có thể liên hệ với chủ thế giới, Nhân Vương và Chí Tôn đến đây, mọi phiền toái đều không còn là vấn đề nữa, người chết cũng có thể phục sinh, vậy thì vì sao phải liều chết ngăn cản?"
"Ta biết Trương An, hắn không có dã tâm lớn. Nếu hắn có dã tâm, muốn trở thành bá chủ của thời đại này, trở thành chủ nhân của thiên địa này thì đã không bình thản như bây giờ, người này trải qua chiến loạn Tân Võ, hắn có thực lực, kinh nghiệm, lòng can đảm, chỉ thiếu mất dã tâm, không thể nói rõ đến cùng là tốt hay xấu."
Lý Hạo suy tư.
Thì ra là thế!
Hắn lại nhìn Lực Phúc Hải.
Nói vậy thì vị này có dã tâm rất lớn ư?