Lực Phúc Hải cười nói: "Ta có dã tâm, nhưng không phải trở thành đệ nhất thiên hạ, như những gì ta đã nói trước đó, kẻ trải qua 100.000 năm mà không thể làm nên nghiệp lớn thì vĩnh viễn không có khả năng làm được, như vậy, ta chỉ mưu cầu tương lai huy hoàng hơn, tối thiểu là không kém gia gia của ta."
Gia gia của nó là người đứng thứ hai Yêu tộc!
Lý Hạo đã hiểu! Hắn yên lặng một hồi, sau đó gật đầu: "Nếu tiền bối nguyện ý giúp ta, tương lai, nếu ta thành công thì phần thưởng của tiền bối chắc chắn không thấp hơn chức vị Trấn Hải Sứ!"
Lực Phúc Hải cười, đây chính là đáp án mà nó muốn!
"Vậy ta xin chúc đô đốc thành công. Đô đốc còn phải nhớ kỹ một điều, kẻ ở tầng dưới chót Tân Võ kỳ thật rất dễ lôi kéo, kẻ ở tầng cao thì rất khó, đời sau của Đế Tôn lại càng khó, bởi vì bọn họ cảm thấy mình có thể phục sinh khi tiểu thế giới trở về. Mà người ở tầng dưới chót đến tên cũng không biết thì ai sẽ phục sinh kẻ đó? So với việc lãng phí thời gian sức lực với cường giả thì thà xuống tay với kẻ yếu, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, những kẻ ở tầng dưới chót đều khát vọng được trở thành người tầng cao, không ai muốn mình ở tầng dưới chót cả đời!
Còn nữa, yêu thực đáng giá để lôi kéo, chi mạch này quá yếu, không có nổi một vị Đế Tôn, phục sinh cũng không có phần của yêu thực, dù là Hòe tướng quân, tiên tổ cũng không phải Hòe Vương, chỉ là yêu thực phối hợp với Hòe Vương... Chi mạch yêu thực khát vọng Đế Tôn mới xuất hiện!"
"Kỳ thật, yêu thực và yêu thú đều có ý nghĩ giống nhau."
"Trong những kẻ cao tầng, những kẻ không có bối cảnh lớn cũng đáng để lôi kéo, vì sao Chiến Thiên thành sẽ bị lôi kéo? Lý Đạo Tông thuộc chi mạch Kiếm Tôn, chuyện này bỏ qua, nhưng lão ô quy chỉ là hồn Thần Binh, ai sẽ để ý đến sự sống chết của một thanh Thần Binh? Vương Dã chỉ là nhân vật nhỏ, chi lẻ trong chi lẻ..."
Lý Hạo chấn động trong lòng, trước kia hắn chưa từng cân nhắc đến điểm này.
"Kỳ thật cũng có thể lôi kéo Triệu gia, bản thân Triệu Hưng Võ không phải Đế Tôn, hơn nữa Triệu gia Võ Lâm Minh hết sức lộn xộn. Cũng có thể lôi kéo Hồng gia, Hồng gia là tầng dưới chót, gia tộc thiếu hụt nội tình duy nhất trong 8 đại gia tộc! Dù Chu, Trịnh, Lưu có phản bội hay không thì cũng không dễ lôi kéo, chi mạch Trấn Tinh thành người ta có nhiều cường giả lắm! Còn Trương gia thì cũng dễ kéo về phe mình, tiên tổ Trương gia không phải Trương chí tôn mà là Trương Định Nam, là tổng đốc Nam Giang năm xưa, tổng đốc tại cố hương của Nhân Vương, nhưng thực lực cũng không phải Đế Tôn.
Nếu đô đốc nói chuyện đủ thuyết phục, cái khác không dám nói, nhưng việc kéo vài yêu thực và tiểu nhân vật vào trận doanh không khó!"
"Còn đại học võ khoa Viên Bình, ở đó có quá nhiều hậu duệ Đế Tôn, có lẽ một số người dám xông pha một lần nhưng đa số thì không dám, cũng không muốn làm vậy! Đừng lãng phí nhiều thời gian."
Mặc dù nó không biết tình huống cụ thể của Lý Hạo nhưng lại nói đúng rất nhiều điều.
Lý Hạo không ngừng gật đầu.
Đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt chính thức nhưng Lực Phúc Hải đã phân tích rõ ràng cho hắn rất nhiều thứ, có một số việc hắn vốn không hiểu, hôm nay đã hiểu rõ thấu đáo!
Bởi vì hai người đứng ở những góc độ khác nhau, có nhiều thứ hắn không nghĩ ra đều được giải thích rõ vào hôm nay.
"Đa tạ tiền bối!"
Lý Hạo chắp tay: "Hôm nay ta thu hoạch không ít, kết hợp với vài suy nghĩ của ta, có lẽ sắp tới ta có thể làm được rất nhiều chuyện! Nếu lần này thành công giết chết cường địch, ta cảm thấy ngày hoàn toàn bình định Ngân Nguyệt sẽ không còn xa nữa! Nhưng khó đấu với Đế Tôn, khó giết được Bán Đế, chuyện này còn cần thêm một chút thời gian!"
"Vũ trụ đại đạo đang ở ngay đây, ta chờ được, ngươi cũng chờ được, chờ đã 100.000 năm rồi, giờ thêm mấy năm cũng không quan trọng!"
Lực Phúc Hải lạnh nhạt nói: "Xưng vương làm tổ, trong vòng 10 năm chắc chắn sẽ có kết quả, nếu 10 năm sau không thành... Vậy thì khó khăn!"
"Đa tạ!"
Lý Hạo không nhiều lời nữa, hắn nhanh chóng rời đi, ra khỏi di tích.
Hắn vừa rời đi, Lực Phúc Hải cười không ngừng: "Quả nhiên học theo gia gia và tiên tổ là đúng, nịnh bợ đập choáng đối phương trước, sau đó ra vẻ cao thâm, chỉ điểm giang sơn, là người hay quỷ thì cũng phải mơ hồ!"
Lực Phúc Hải rất hài lòng với biểu hiện của mình!
Nó còn tiện thể nói xấu đám người Trương An một phen, để một kẻ đến sau như hắn vượt qua nhưng kẻ đến trước, được Lý Hạo tín nhiệm hơn.
Người Tân Võ quá kiêu ngạo.
Yêu tộc Tân Võ thì không kiêu ngạo như vậy.
Người Tân Võ không bỏ xuống được ngạo khí trong lòng, yêu tộc Tân Võ thì không khó gì, tại Tân Võ, bọn chúng vốn đã kém hơn một bậc, như vậy thì còn phải quan tâm việc mình kém hơn kẻ khác không?
Nhìn Lý Hạo rời đi, Lực Phúc Hải hơi xúc động.
Ở thời đại này, Lý Hạo là người có hi vọng nhất.
Nếu Lý Hạo cũng không thể thành công, vậy thì Ngân Nguyệt… lần thiên địa phản công này chỉ sợ cũng vô dụng.
Nhưng Lý Hạo tin tưởng nhân tộc hơn yêu tộc, không thể để kệ được, phải làm cho Lý Hạo thay đổi suy nghĩ, yêu tộc đáng tin hơn nhân tộc!
Như vậy, khi hắn thành công, yêu tộc mới được chia sẻ thành quả thắng lợi càng lớn hơn.