Nếu Lực Phúc Hải không nói thì hắn cũng không chú ý đến những yêu thực này cũng là nhân tài.
Nhất là Hồng Sam Mộc này, trước kia nghe nó vuốt mông ngựa chỉ cảm thấy phiền chán, hôm nay nghe thì... ngươi nói hay lắm!
Nói nữa đi!
Người khác mà nghe tin Tinh Không Kiếm đã bị hủy thì chắc chắn sẽ nói rằng lần này xong rồi, Tinh Không Kiếm không còn nữa.
Nhưng Hồng Sam Mộc thì không nghĩ vậy, Nhân Vương và Kiếm Tôn đều công nhận Lý Hạo, tính chính thống còn cao hơn trước kia.
Lý Hạo không đáp lời, chỉ thở dài một tiếng: "Nếu người người đều nghĩ như vậy thì tốt! Nhưng chuyện này không quá quan trọng, trọng yếu là..."
Lý Hạo chần chờ, do dự, cuối cùng thở dài lên tiếng: "Nghe nói một khi Ngân Nguyệt thế giới kết nối với chủ thế giới thì những người đã chết đều có thể phục sinh, nhưng chỉ hồi sinh những nhân vật cao tầng và đời sau của Đế Tôn.
Không biết có thể kết nối với chủ thế giới hay không, dù chuyện đó xảy ra thật... Chư vị yêu thực tiền bối, ta nghe nói chi mạch yêu thực không có Đế Tôn, dù là tiên tổ của Hòe tướng quân thì cũng không phải Đế Tôn. Nếu các vị... vô ý chết đi, vậy thì không có cách nào hồi sinh."
Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ: "Ta vốn muốn nhờ chư vị giúp ta một tay, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy quá nguy hiểm! Cường giả Tân Võ chết rồi có thể phục sinh, chư vị... Nhân Vương còn nhớ chư vị là ai không? Ai có thể khiến Nhân Vương nhớ tới chư vị, hồi sinh mọi người? Không biết Hòe tướng quân có đủ mặt mũi làm vậy không?"
"..."
Bốn phương yên tĩnh.
Thời khắc này, Lý Hạo nhìn về phía Đế Vệ: "Đế Vệ, ngươi là thủ vệ Đế cung, nghe nói cha ngươi từng được chi mạch yêu thực mạnh nhất là Miêu Thụ hỗ trợ, nếu ngươi chết trận, có hi vọng phục sinh hay không?"
Đế Vệ chần chờ, sau đó lên tiếng: "Cha ta... Đã chết, Đế cung bị vứt bỏ, chỉ sợ Miêu Thụ tiền bối không biết ta là ai, làm sao có thể giúp ta phục sinh được. Hơn nữa, năm đó Miêu Thụ tiền bối cũng chỉ tiện tay mà thôi, có lẽ đã quên lãng cha ta từ lâu rồi..."
Lý Hạo nhìn về phía đám cây hòe: "Các ngươi thì sao? Nghe nói tiên tổ chi mạch Hòe Thụ là yêu thực phối hợp với Hòe Vương Đế Tôn..."
Nghe câu hỏi này, những yêu thực kia đều cảm thấy bất lực.
Hồi lâu sau, một cây hòe thực lực Tuyệt Đỉnh trầm giọng nói: "Vị đại nhân kia vô cùng cẩn thận, sợ bị người ta chú ý, thanh danh vốn đã… không tốt, đương nhiên sẽ không làm phiền Nhân Vương đại nhân vì chúng ta! Đừng nói là chúng ta, dù Hòe Thánh chết trận thì vị kia cũng sẽ không mạo hiểm nhắc đến chuyện phục sinh Hòe Thánh..."
Hòe Vương Đế Tôn thanh danh không tốt, sợ bị người khác chú ý đến, lúc nào cũng trốn trốn núp núp.
Một vài yêu thực chết đi, chỉ là vô số thế hệ đời sau của yêu thực phối hợp, sao gã có thể đi cầu tình với Nhân Vương vì những yêu thực này được?
Lý Hạo thở dài: "Thì ra là thế! May mà trước đó không gọi các ngươi theo, nếu không, một khi các ngươi chết trận... Dù thiên địa trở về thì cũng không có cách nào sống lại, may quá!"
Những lời này khiến đám yêu thực khó chịu.
Đúng!
Cường giả Tân Võ, con cháu Đế Tôn đều không sợ chết, bởi vì khi tiểu thế giới trở về, bọn họ sẽ phục sinh.
Nếu tiểu thế giới không trở về được thì chứng tỏ Tân Võ đã biến mất, chết rồi cũng là một sự giải thoát.
Nhưng bọn chúng thì sao?
Bọn chúng chẳng có cơ hội nào cả!
Chi mạch yêu thực quá yếu, đám yêu thú thì ít ra vẫn còn mấy vị Đế Tôn.
Đám yêu thực đều cảm thấy mất mát.
Lúc này, Hồng Sam Mộc bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu đô đốc nắm giữ thiên địa, bây giờ tân đạo xuất hiện, đô đốc nắm giữ vũ trụ đại đạo, vậy chẳng phải là ngài cũng có khả năng phục sinh sao?"
Lý Hạo lắc đầu: "Có quá nhiều cường địch, ta không chắc mình có thể nắm giữ thiên địa, bây giờ còn có tin đồn Đế Tôn bị phong ấn trong thế giới này! Mà người Ngân Nguyệt ta chỉ mới quật khởi chưa lâu..."
"Đô đốc nói sai rồi! Năm đó Nhân Vương quật khởi chỉ mất mấy năm mà thôi!"
Lúc này, Hồng Sam Mộc đã hiểu ý Lý Hạo, nó kích động hưng phấn nói: "Hơn nữa, đô đốc còn chấp chưởng một phương vũ trụ đại đạo, ta tin tưởng chư vị Viên Sư sẽ sớm khôi phục trở về thôi, nếu đô đốc nắm giữ thiên địa thì chi mạch yêu thực ta sẽ không cần e ngại tử vong nữa đúng không? Chỉ là..."
Hồng Sam Mộc thở dài một tiếng: "Chi mạch yêu thực không mạnh mẽ, chỉ sợ đô đốc không coi trọng chúng ta..."
Lý Hạo cười khẽ: "Sao lại nói vậy? Trời sinh vạn vật đều có mục đích! Chi mạch yêu thực cũng rất quan trọng, Sinh Mệnh Chi Tuyền, bồi dưỡng lương thảo, củng cố thiên địa, nếu thực vật không tồn tại thì chẳng phải là thế giới này sẽ vô cùng hoang vu sao? Vạn vật sinh ra có ưu thế của riêng mình, chiến lực không phải là tất cả. Hơn nữa, sức chiến đấu của chư vị tiền bối cũng không yếu, nhất là Hồng Sam tiền bối đã sắp bước vào Thánh giai rồi!"
Dứt lời, hắn cười cười: "Nhưng việc phục sinh chư vị trông cậy vào ta là đề cao ta quá rồi! Đương nhiên, nếu ta có năng lực như vậy thì chắc chắn sẽ không quên chư vị, trong thiên hạ này không có nhiều người có quan hệ mật thiết với ta, mọi người đều nói đánh thiên hạ là việc khó, nếu thật sự có thể thành công, các đời quân vương trước kia có kẻ nào quên mất người đã có công phò tá mình? Dù ta quên thật thì những người còn sống sót cũng sẽ không cho phép ta lãng quên..."
Thời khắc này, đám yêu thực đều hiểu ra!
Những lời lúc trước của Lý Hạo đều là để làm nền cho câu nói này.
Đi theo ta, đánh thiên hạ, nếu ta thắng, dù các ngươi chết trận thì cũng không cần lo lắng, khi ta nắm giữ thiên địa, nắm giữ đại đạo, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, khôi phục các ngươi!
Những lời này như đang vẽ ra một cái bánh không có thật để dụ hoặc bọn họ, thế nhưng... Tối thiểu là có hi vọng.
Đám yêu thầm nghĩ, nếu Tân Võ không còn nữa, nếu tiểu thế giới sẽ bị người khác nắm giữ, không còn cách nào trở về Tân Võ nữa, vậy thì Lý Hạo có hi vọng trở thành chủ nhân thế giới hay không?
Nếu thành công, chúng ta... có thể trở thành nhóm yêu thực đầu tiên của thế giới mới không?