Tân Võ không có Đế Tôn yêu thực.
Thực ra năm đó có, nhưng đã bị Nhân Vương giết.
Về sau yêu thực mạnh nhất thiên địa, Thương Đế Miêu Thụ cũng không thể tiến vào cấp độ Đế Tôn, trong thế giới mới này, có hi vọng thay đổi cục diện không?
Bọn chúng còn chưa nghĩ rõ ràng, Hồng Sam Mộc đã hiện ra bộ dáng nhân loại trung niên, nghiêm túc nói: "Đô đốc giải cứu chúng ta trong cơn nguy khốn, trợ giúp chúng ta khôi phục, bây giờ còn nguyện ý giúp chúng ta phục sinh sau khi chết. Tại bất cứ thời đại nào, chi mạch yêu thực đều là tồn tại tầng dưới chót. Bây giờ, Hồng Sam nguyện ý cống hiến sức mình vì đô đốc! Cùng lắm thì chết một lần, nếu đô đốc chiến thắng, đánh đuổi cường địch, nắm giữ thiên địa, chi mạch yêu thực ra cũng có thể đứng trên đỉnh thiên địa! Chỉ cần đô đốc không chê chúng ta thực lực yếu đuối, Hồng Sam nguyện chịu chết vì đô đốc!"
Dứt lời, nó muốn quỳ xuống.
Lý Hạo vội vàng tiến lên nâng đối phương, nghiêm túc lên tiếng: "Tiền bối nói quá lời rồi!"
Lúc này, các yêu thực khác cũng tỉnh táo lại.
Thoáng cái, những yêu thực khác dưới sự dẫn dắt của cây táo nhao nhao hô lên: "Nguyện ra sức trâu ngựa vì đô đốc! Nguyện tử chiến vì đô đốc! Chỉ mong đô đốc không quên lòng trung thành của chi mạch yêu thực chúng ta..."
Trước đó, Lý Hạo không biểu lộ ý lôi kéo, từ trước đến nay đều chỉ như đang thuê sức lao động của chúng nó, việc lớn bọn chúng không tham dự được, việc nhỏ chỉ có sản xuất Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Nhưng lúc này không hiểu tại sao Lý Hạo bỗng nhiên đổi ý.
Đám yêu thực Hồng Sam nhanh chóng nắm lấy cơ hội, thuận ý trèo lên trên, trong chớp mắt cả hai đã ăn ý với nhau.
Lúc này, Đế Vệ mới tỉnh hồn, vội vàng nói: "Nguyện chịu chết vì đô đốc..."
Trong lòng nó hơi ảo não, nó chỉ mới hoàn hồn, lời hay ý đẹp thì bị Hồng Sam nói hết rồi.
Nó mới là lãnh tụ yêu thực, nhưng bây giờ Hồng Sam đã cướp đi danh tiếng của nó.
Đáng chết!
Nó vẫn còn quá non!
Lý Hạo nhíu mày: "Nhưng quá nguy hiểm, địch nhân của ta không chỉ là Thánh Nhân mà có cả Thiên Vương, Đế Tôn..."
Hồng Sam vội vàng đáp: "Từ xưa đến nay, kẻ tranh bá thiên hạ, nhất thống thiên địa có ai mà không từ yếu đến mạnh, càng đánh càng cường đại! Hiện giờ cường giả chịu rất nhiều hạn chế, đây là cơ hội lớn, nếu giết chết được cường địch thì đó sẽ là thần dược để tẩm bổ chính mình! Chi mạch yêu thực ta có rất nhiều Bất Hủ, nếu gặp phải Thiên Vương thì khó có thể đối phó, nhưng khi sự liên thủ, chi mạch yêu thực ta có thể chiến một trận với 1 – 2 vị Thánh Nhân!"
Nghe vậy, tâm tình Lý Hạo cực kỳ phức tạp.
Trước khi tiêu diệt Vô Biên thành, lúc đó tâm tính của hắn có vấn đề, chỉ chú ý tới Thánh Nhân, Trương An, Chiến Thiên thành, đại học võ khoa Viên Bình.
Nếu ngày đó lôi kéo được những yêu thực này và Trấn Hải Sứ, phải chăng kết quả sẽ khác?
Nhưng nếu không có trận chiến kia thì có lẽ Trấn Hải Sứ đã không khách khí như thế, bởi vì hắn có thể giết thánh nên đối phương mới khách khí như vậy.
Nếu không có trận chiến kia, hôm nay không nói ra chuyện giết chết sáu vị Thánh Nhân thì chưa chắc những yêu thực này đã dễ chấp nhận như thế.
Hối hận không?
Hắn kiềm nén sự hối hận trong lòng!
Không cần phải hối hận, nếu ta thắng, có thể nắm giữ đại đạo thì đám người lão sư sẽ có thể trở về, nếu không thể, ta thua trận thì tất cả cùng chết, khi đó ta có thể gặp được mấy người lão sư.
Lý Hạo nói khẽ: "Chư vị tiền bối thành tâm như thế, nếu Lý Hạo ta từ chối thì chẳng phải là có lỗi với thiên địa và sự tín nhiệm của các tiền bối ư? Như vậy, để chư vị tiền bối an tâm, ta nguyện ý lập một lời thề với đại đạo, nếu có tiền bối chết trận, đến khi ta nắm giữ đại đạo, ta chắc chắn sẽ phục sinh chư vị tiền bối!"
"Nếu không cần phục sinh, vậy thì đợi đến khi ta thành đế, ta chắc chắn sẽ trợ giúp các vị tiền bối... Tối thiểu là chi mạch yêu thực sẽ có một vị cường giả cấp độ Đế Tôn!"
Lý Hạo nghiêm túc nói ra lời thề, tay tóm một phát, thiên địa vỡ vụn, đại đạo tụ lại tạo thành một cuốn sách màu vàng kim, nó bay ra từ trong vũ trụ đại đạo.
Hắn nghiêm túc nhỏ xuống một giọt máu, cuốn sách vàng óng bộc phát ra ánh sáng sáng chói!
Lý Hạo viết chữ, trầm giọng nói: "Lát nữa chư vị tiền bối hãy để lại họ tên! Ta lo rằng mình sẽ lãng quên, cũng sợ thiên địa quên lãng chư vị. Như vậy thì khế ước đại đạo này sẽ được bảo tồn trong Hạo Tinh vũ trụ! Đại đạo bất diệt, lời thề bất diệt! Chư vị tiền bối chiến vì thời đại mới, thời đại mới chắc chắn sẽ cho các vị vinh quang vô hạn!"
Đám yêu thực vừa hưng phấn kích động, vừa thấp thỏm.
Đám người Hồng Sam Mộc thì nghĩ càng nhiều hơn.
Cái này cũng có thể coi là ghi trước công danh!
Đại đạo kim sách! Thứ này có tác dụng khác không?
Ai biết được!
Nhưng bọn họ đương nhiên sẽ phải viết, Lý Hạo đã nói như vậy, nếu có người không viết thì chẳng phải là muốn đối nghịch với hắn ư?
Kim sách trong tay Lý Hạo không ngừng tràn ra quang huy đại đạo, hắn vô cùng nghiêm túc và trang trọng, thanh âm vang dội: "Ta muốn đại đạo kim sách này trường tồn với thiên địa, để người Ngân Nguyệt đời sau nhớ kỹ tất cả! Ai đã cống hiến khi thời đại mới bắt đầu, đã lập những công lao gì, ta đều sẽ nhớ kỹ, để vạn thế vạn vật đều nhớ kỹ tất cả! Không chỉ là nhân tộc, còn có yêu thú, yêu thực, linh trong thiên hạ, linh của đại đạo, tất cả đều sẽ được ghi lại! Chư vị tiền bối, bây giờ tân đạo chưa lập, cái này cũng không sao, đợi ta nghiên cứu tân đạo sâu hơn, ta có thể trợ giúp chư vị tiền bối đổi đạo mới, thực lực không suy yếu, ta đã có kinh nghiệm cấy ghép đại đạo rồi!"
Nghe vậy, đám yêu thực này hưng phấn.
Ngay sau đó, Lý Hạo viết xuống tên mình lên kim sách, chữ hắn rồng bay phượng múa, thiên địa run lên!