Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1896 - Chương 1896 - Thu Nạp Các Phương 7

Chương 1896 - Thu nạp các phương 7
Chương 1896 - Thu nạp các phương 7

Mấy vị đoàn trưởng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt cũng thay đổi.

Có người trầm giọng: "Sẽ không đâu. Quân nhân đều thà chết đứng còn hơn sống quỳ! Hi vọng địch nhân nắm giữ thiên địa, liên hệ chủ thế giới Tân Võ không phải là tinh thần Tân Võ. Tân Võ chống lại tất cả, dù không địch lại thì cũng muốn phản kháng! Đô đốc hiểu lầm rồi!"

Lý Hạo quay mặt nhìn mấy người: "Nếu người có tư tưởng đó không chỉ là Trương trưởng phòng, nếu những cường giả chủ thành khác cũng nghĩ như vậy thì sao? Vậy các ngươi còn khư khư cố chấp ư? Vẫn muốn chống lại ư? Các ngươi muốn đối nghịch với bọn họ sao?"

Nghe hắn nói vậy, mấy vị đoàn trưởng nghẹn ngào.

Lý Hạo thấy thế thì xoay người rời đi.

Phía sau, mấy vị đoàn trưởng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nếu cao tầng không nguyện ý chống lại thì sao?

Nhìn bóng lưng Lý Hạo, một vị đoàn trưởng bỗng nhiên nghiêm túc nói vọng theo: "Lý đô đốc có thể khinh thường chúng ta, khinh thường toàn bộ người ở lại tiểu thế giới Tân Võ, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường tinh thần Tân Võ! Nếu thời khắc ấy thật sự xảy ra, dù bọn họ là trưởng quan, chỉ cần bọn họ phản bội tinh thần Tân Võ thì chính là kẻ phản bội Tân Võ, có thể tru diệt!"

Có đoàn trưởng chấn động, ngay sau đó, lại có người quát: "Không sai, không có tinh thần Tân Võ thì đều đáng chết! Không thể khinh thường Tân Võ, không có bất cứ kẻ nào được phép làm tổn hại uy danh Tân Võ!"

Lý Hạo quay người, trầm giọng hỏi: "Các ngươi nói thật chứ?"

"Đúng vật!"

Mấy vị đoàn trưởng đồng thời quát khẽ: "Không phản kháng, bó tay chịu trói, ngồi chờ chết, bất kể là ai thì đều là phản nghịch, đều có thể tiêu diệt! Dù là đời sau của Đế Tôn thì cũng có thể giết!"

Lý Hạo nhìn bọn họ, hồi lâu sau, hắn gật đầu: "Lần này các ngươi có thể theo ta ra ngoài! Nhưng nếu các ngươi phản bội tinh thần Tân Võ mà các ngươi nói, ta chắc chắn sẽ không khách khí! Ta cảm thấy cấp trên của các ngươi đã mất đi tinh thần này rồi, vậy mà các ngươi vẫn còn, việc này khiến ta... không dám tin tưởng."

Mấy vị đoàn trưởng phẫn nộ, kẻ nào đã cho Lý Hạo ấn tượng như vậy?

Người Tân Võ sao lại phản bội tinh thần Tân Võ?

Đó là tín ngưỡng!

Phản kháng tất cả, đấu tranh với tất cả, sao lại thỏa hiệp với địch nhân?

Sao lại hi vọng vào sự nhân từ của địch nhân?

Sao lại mong muốn địch nhân nắm giữ thiên địa, liên hệ Tân Võ?

Đó là kẻ phản bội!

Lý Hạo cất bước rời đi, trong mắt lộ ra ý cười.

Lực Phúc Hải, những lời ngươi nói rất hay, hình như ta đã phát hiện ra cách để lôi kéo đám người Tân Võ này.

Bọn họ có nguyện ý thần phục ta hay không không quan trọng.

Quan trọng là người ta muốn đối phó cũng là kẻ địch của bọn họ.

Ai ngăn cản thì kẻ đó chính là kẻ phản bội!

Cái này rất tốt!

Nếu có lý niệm như thế thì ta có thể lôi kéo được rất nhiều cường giả, tìm ra cái chung, gác lại những bất đồng, đây là một biện pháp không tệ, quả nhiên người Tân Võ thì mới hiểu rõ về người Tân Võ.

Mấu chốt là Lực Phúc Hải mới là kẻ nói rõ tất cả, còn đám người Vương thự trưởng… có lẽ vì địa vị hơi thấp một chút, trong lòng biết rõ nhưng lại khó nói ra, khiến Lý Hạo chịu không ít thiệt thòi.

Nhìn xem, lần này nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hắn dễ dàng lôi kéo Thiên Tinh quân, bỏ chi mạch yêu thực vào trong túi!

Còn những học viên đại học võ khoa Viên Bình đang âm thầm theo dõi kia, Lý Hạo không quan tâm, có lẽ hiện giờ tâm tình của bọn họ đang rất phức tạp.

Mà tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Lý Hạo.

Khoáng mạch bị khai thác điên cuồng.

Mấy vị đoàn trưởng nhanh chóng rời đi, bắt đầu triệu tập thuộc hạ, chuẩn bị ra khỏi di tích nghênh chiến cường địch.

Bọn họ không quan tâm cường địch có thực lực gì.

Rửa sạch sỉ nhục, báo thù rửa hận là chấp niệm của bọn họ.

Lúc này, dù là Trương An thì cũng không thể ngăn cản bọn họ, hơn nữa Trương An cũng không phải chủ tướng trong quân, còn Lý Hạo thì có tên tuổi sư trưởng Chiến Thiên thành.

Lúc này, Lý Hạo tiến vào khoáng mạch, lấy đi thân thể chuẩn Thiên Vương không nguyên vẹn.

Thứ này dùng cho một số người cải tạo nhục thân, nó không còn trọn vẹn, không lớn bằng lúc trước, nhưng vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Cửu sư trưởng.

Nếu còn thừa thì có thể trợ giúp một số người khác khôi phục nhục thân.

Thời khắc này, tâm tình Lý Hạo càng tốt hơn.

...

Hắn không nán lại Thiên Tinh trấn quá lâu, sau đó hắn đã mang theo 36 vị yêu thực, 5 vị đoàn trưởng và hơn ngàn chiến sĩ Thiên Tinh quân rời đi.

Ngày hôm nay, thực lực hắn đã mạnh hơn, lĩnh vực bao phủ bốn phương.

Những người này không có ai là Thánh Nhân, vậy nên không có áp lực gì.

Thiên Tinh trấn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại vài học viên đại học võ khoa Viên Bình.

Sau khi đám người Lý Hạo rời đi, trong đám khôi lỗi kia, có người bỗng nhiên đập nát cái bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão sư không phải loại người như vậy. Hắn chắc chắn sẽ không giảng hoà thỏa hiệp với địch nhân. Lý Hạo dám nói xấu lão sư!"

"Lý Hạo còn trở về đây không? Chúng ta chưa được khôi phục thân thể, sức chiến đấu yếu đuối, chẳng lẽ cứ phải chờ đợi như thế sao?"

"Ta muốn rời đi!"

"Ta cũng thế, có lẽ có người không nguyện ý, nhưng ta mặc kệ!"

"Đám người Tưởng Doanh Lý đã đi rồi, chúng ta ở lại làm gì? Chờ đợi cái gì? Chờ tổ tông trở về sao? Chúng ta đã chờ đợi 100.000 năm..."

Một cuộc tranh luận đã xảy ra, một số người muốn lập tức rời đi, một số người vẫn muốn giữ chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên các học viên đại học võ khoa Viên Bình xuất hiện suy nghĩ khác biệt lớn như vậy.

Lý Hạo đã dẫn người rời đi, trên đường, hắn vui đến mức muốn ngâm nga đôi câu.

Sau khi tiêu diệt Vô Biên thành, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, lão sư, quang minh các ngươi mang đến đang bao phủ Ngân Nguyệt!

Bình Luận (0)
Comment