Chiến Thiên thành.
Lý Hạo đảm nhiệm công việc bốc vác, đi đi về về vận chuyển mấy lần, đồng thời còn tụ tập mọi người.
Phần lớn thân thể Ngụy Thiên Vương được để lại cho Cửu sư trưởng khôi phục nhục thân.
Lúc này, Lý Hạo đang đồng hành cùng lão ô quy, Hòe tướng quân, Lực Phúc Hải tiến sâu vào trong quân doanh Chiến Thiên thành.
Nơi này vừa tối tăm, vừa tĩnh mịch.
Mấy người đi càng lúc càng sâu, Lý Hạo mới phát hiện nơi này vô cùng trang nghiêm, quân doanh san sát, Chiến Thiên thành có 10.000 quân sĩ đóng giữ, phần lớn Chiến Thiên Quân còn chưa khôi phục.
Nơi xa, một tòa cao ốc đứng lặng.
Lão ô quy mở miệng: "Quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị ở đằng kia, tên là Ngô Bằng, sức chiến đấu Thánh Nhân sơ kỳ, năm đó mạo hiểm ra khỏi Chiến Thiên thành, kết quả bị thiên địa áp chế, bị thương không nhẹ, sau khi lui về Chiến Thiên thành thì vẫn luôn ngủ say không tỉnh."
Lý Hạo gật đầu.
Năm xưa Cửu sư trưởng suýt thăng chức, ông sẽ không trở thành quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị mà là quân trưởng quân đoàn chủ lực, vị Ngô Bằng quân trưởng này mới là người đứng đầu quân đội Chiến Thiên thành. Nhưng bởi vì ông mạo hiểm ra khỏi thành khi thiên địa mới bắt đầu biến hóa dẫn đến bị thương nghiêm trọng, qua nhiều năm vẫn chưa khôi phục.
Giờ phút này, bởi vì bên cạnh có mấy vị Thánh Nhân nên Lý Hạo rất tự tin.
Hắn lên tiếng: "Ta không quen vị Ngô quân trưởng này, cũng không biết tính cách hắn ra sao, ta còn phải dò xét tình huống một phen, chư vị không có ý kiến gì chứ?"
"Đó là chuyện đương nhiên."
Lão ô quy gật đầu: "Chúng ta cũng không muốn có phản đồ bị Hồng Nguyệt xâm nhiễm trà trộn ở trong thành, nếu có thể phân biệt ra thân phận thì đó sẽ là kết quả tốt nhất."
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Hắn không biết rốt cuộc Hồng Nguyệt Đế Tôn đã xâm nhiễm bao nhiêu người.
Hắn cũng không rõ bây giờ tất cả chủ thành lớn rốt cuộc có bao nhiêu người bị lực lượng Hồng Nguyệt xâm nhiễm, cũng không đoán được những người này thần phục Hồng Trần hay là Hồng Nguyệt Đế Tôn, mà dù sao thì những kẻ đó đều là địch nhân.
...
Mấy người tiến thẳng.
Lý Hạo cảm nhận xung quanh một phen, cảm giác được một chút khí tức chập chờn, một vài cường giả, vài vị sư trưởng có lẽ đang thức tỉnh, nhưng hiện giờ việc khôi phục những người này không phải việc cấp bách.
Đám người nhanh chóng đi tới phía dưới tòa cao ốc.
Lão ô quy mở miệng: "Không biết Ngô Quân đã có ý thức hay chưa, để ta kêu gọi trước một cái, tránh gây ra hiểu lầm."
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Rất nhanh, trên người lão ô quy phát ra một cỗ bản nguyên nhàn nhạt lan tràn vào trong, thanh âm chấn động: "Ngô quân trưởng, vẫn còn đó chứ?"
Dao động liên tiếp không ngừng.
Mấy người đều đang chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, một đạo bản nguyên nhàn nhạt phát ra, một thanh âm yếu ớt truyền đến: "Quy thủ hộ? Và cả Hòe tướng quân..."
Hòe tướng quân và Quy thủ hộ đều vui mừng.
Đối phương vẫn còn bản nguyên, hơn nữa còn có dấu hiệu khôi phục.
Đây là chuyện tốt!
Chắc chuyện này là nhờ Hòe tướng quân đã rút ra năng lượng thiên địa sau khi được khôi phục, cũng nhờ Lý Hạo tặng cho lượng lớn đá năng lượng nên khiến năng lượng trong Chiến Thiên thành nồng đậm hơn.
"Ngươi đã tỉnh rồi ư?"
Lão ô quy hớn hở ra mặt, trong cao ốc, giọng nói nam nhân yếu ớt truyền đến: "Bị ngươi đánh thức... Vào đi..."
Hai vị Thánh Nhân Chiến Thiên thành rất vui vẻ, vội vàng dẫn đường vào trước.
Vị trong kia là nhân tộc Thánh Nhân hàng thật giá thật của Chiến Thiên thành.
Mặc dù Cửu sư trưởng cường đại nhưng năm đó vẫn chưa phải Thánh Nhân, bây giờ nhục thân còn chưa khôi phục, có thể trở thành Thánh Nhân hay không cũng không nói trước được, còn Ngô Bằng thì đã là cường giả Thánh đạo từ trước.
Cũng là vị cường giả Thánh Cảnh chân chính duy nhất của Nhân tộc còn ở lại Chiến Thiên thành.
Mấy người tiến về phía trước, trên đường đi, Lý Hạo nhìn thấy không ít chiến sĩ áo giáp đứng yên không cử động, thậm chí trong đó còn có rất nhiều vị chiến sĩ Bạch Ngân.
Đi đến cuối con đường còn có một vị chiến sĩ Hoàng Kim, nhưng khí tức không rõ ràng, có dấu hiệu tịch diệt.
Sau lưng chiến sĩ Hoàng Kim có một tòa nhà nhỏ độc lập.
Giờ phút này, giọng lão ô quy vang lên trong đầu Lý Hạo: "Đây là quân bộ Thủ Vệ quân dự bị, vị tướng quân kia là đội trưởng đội thủ vệ quân bộ trực tiếp lệ thuộc thủ vệ quân, tương đương với đội cảnh vệ của Ngô quân trưởng, từ khi Ngô quân trưởng bị thương quay về, đối phương vẫn mãi không muốn ngủ say, chủ động thủ vệ ở đây nhiều năm, về sau dầu hết đèn tắt, bây giờ có thể phục sinh hay không... Chúng ta cũng không thể xác định, haizz!"
Lý Hạo nhìn thoáng qua vị chiến sĩ Hoàng Kim kia, 10.000 năm không ngã, nhưng khí tức đã gần như biến mất, có thể khôi phục hay không đúng là rất khó đoán.
Cánh cửa tòa nhà nhỏ mở rộng ra.
Lý Hạo nhìn thấy một vòng ánh sáng màu cam, ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một bộ chiến giáp màu cam, đến cấp độ quân trưởng – chức vị còn cao hơn những sư trưởng như Lý Hạo một tầng, chiến giáp cũng được tự do lựa chọn.
Đám sư trưởng như Lý Hạo mang hàm tướng quân, quân hàm thiếu tướng.
Còn những vị quân trưởng này ít nhất là trung tướng, vài quân trưởng quân đoàn chủ lực thậm chí còn có quân hàm cao hơn, nhưng những người như vậy rất hiếm.
Lúc này, trong hốc mắt của chiến giáp màu cam lộ ra một vòng quang mang cực kỳ yếu ớt.
"Hòe tướng quân, Quy thủ hộ..."
Ông ta nhìn một vòng, dường như đang phân biệt: "Lực trấn hải cũng ở đây. Vị này... Thập Nhất sư trưởng?"
Ông ta có vẻ hơi nghi hoặc, ông ta cảm giác được Lý Hạo thuộc biên chế, mà còn là người của Thủ Vệ quân dự bị.
Thế nhưng ông ta biết Thủ Vệ quân dự bị chỉ có 10 sư đoàn và một đội lệ thuộc trực tiếp.
Ở đâu ra sư đoàn 11?
Nhưng nếu đối phương đã được vào biên chế thì chắc là đã được hai vị thủ hộ và những người khác trong quân ủng hộ trong lúc ông ta ngủ say, như vậy thì mới có thể đảm nhiệm vị trí sư trưởng sư đoàn 11.
"Cuối cùng Ngô quân trưởng cũng tỉnh rồi!"
Lão ô quy vô cùng hưng phấn, Hòe tướng quân cũng thiếu đi một chút vẻ tiên phong đạo cốt, có vẻ phàm tục hơn, lão nở nụ cười: "Nhiều năm trôi qua, chúng ta cứ nghĩ là... May mà vẫn còn tỉnh táo, chứng tỏ thương thế đã tốt hơn trước kia nhiều lắm."
"Ta cũng cho rằng mình không tỉnh lại được, vừa rồi giọng Quy thủ hộ vang lên, ta cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ chứ."
Mấy người hàn huyên một trận, lão ô quy cũng kẻ lại đơn giản những chuyện xảy ra gần đây.
Nghe những lời này xong, vị quân trưởng này hơi thổn thức.
"Không ngờ đã 100.000 năm, không thể nào tin được... Thập Nhất sư trưởng là hậu duệ của Kiếm Tôn, chẳng trách kiếm ý nồng đậm như vậy..."