Mấy người im lặng nhìn nhau, đều không mở miệng.
Có thể cự tuyệt yêu cầu này không?
Vì sao lần này hợp tác với Lý Hạo lại có cảm giác như dẫn sói vào nhà, có cảm giác hắn rất có tính công kích!
Ngô Bằng bị giết, lão ô quy liền cảm nhận được cảm giác bất lực kia.
Bây giờ lại càng không có cách nào từ chối!
Lý Hạo nói rằng hắn muốn giả mạo thành Ngô Bằng xâm nhập vào phe địch, cho địch nhân một kích trí mạng, đây là hành động mạo hiểm chứ không phải hưởng thụ, để màn giả mạo thuyết phục hơn, cho hắn quyền hạn quân trưởng là điều tất nhiên.
Không cho thì rất nguy hiểm, không cẩn thận thì sẽ hại chết Lý Hạo.
Cái này mà gọi là hợp tác sao?
Vậy nên bọn họ chỉ có thể chấp nhận!
Lão ô quy xoắn xuýt, Hòe tướng quân thì thở dài trong lòng, lão mở miệng: "Có thể. Chỉ cần Bát sư trưởng và Cửu sư trưởng không có ý kiến, vậy hôm nay, lấy ý kiến tam phương để chấp hành điều lệnh thời chiến, xác nhận chức vụ quản lý Thủ Vệ quân dự bị của Lý đô đốc!"
"Hòe tướng quân!"
Bát sư trưởng gấp gáp.
Lý Hạo hỏi: "Bát sư trưởng không đồng ý ư? Vậy thì quên đi, cứ giao chức quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị cho Bát sư trưởng, Bát sư trưởng phụ trách giải quyết phản đồ Trịnh gia, chỉ là Thiên Vương mà thôi, dù sao mãng phu cũng thích mạo xưng là trang hảo hán, chỉ sợ ngươi không giải quyết được đối phương lại còn hại chính mình, mà nguy hiểm hơn nữa là ngươi có thể hại tất cả mọi người!
Có vài người tự biết bản thân không làm được nhưng nhất định phải liều mạng, hại chết chính hắn cũng không sao, nhưng ảnh hưởng đến chiến hữu, bằng hữu, thân nhân mà còn cảm thấy mình không sai... Nhất định phải rời xa dạng người như vậy!"
Bát sư trưởng lập tức giận dữ!
"Khụ khụ!"
Lão ô quy tằng hắng một tiếng, lão mở miệng: "Cứ nghe theo lời Lý đô đốc đi, tất cả đều là vì giết địch, giải quyết phản đồ, Dương Uy, trừ khi ngươi có biện pháp tốt hơn, nếu không... Thi hành mệnh lệnh!"
Bát sư trưởng không có gì để nói.
Lý Hạo nở nụ cười nhàn nhạt.
Một bên, Lực Phúc Hải âm thầm líu lưỡi.
Mà có kết quả như vậy cũng là nhờ Chiến Thiên thành nguyện ý thỏa hiệp, nếu không thì Lý Hạo không phải cứ muốn là được.
Trước đó, trong mối quan hệ giữa Lý Hạo và Chiến Thiên thành, đa số là Lý Hạo ỷ vào Chiến Thiên thành.
Còn bây giờ tình huống có chút trái ngược, hình như Chiến Thiên thành đã nể trọng Lý Hạo hơn.
Hai vị thủ hộ nhìn về phía Cửu sư trưởng: "Đạo Tông, ngươi có ý kiến gì không?"
Lý Đạo Tông yên lặng một hồi, sau đó lên tiếng: "Không có, chỉ là... Mà thôi, cứ vậy đi!"
Ông cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ biết hôm nay Lý Hạo đã thay đổi rất nhiều, trong lúc vô tình, hắn đã ép mọi người chỉ có thể chọn lựa như vậy, hắn thoải mái cướp đoạt vị trí chủ soái Chiến Thiên Quân.
Trong lòng ông có chút cảm giác không biết nên kể ra thế nào.
Ông thấy trước kia Lý Hạo tốt hơn.
Thời điểm đó, Lý Hạo sẽ không có ý đồ gì với bọn họ.
Khi ấy, nếu Lý Hạo muốn vị trí chủ soái thì sẽ chủ động nói ra, ví dụ như là… Ta muốn làm quân trưởng để cao hơn các ngươi một bậc, nhưng bây giờ Lý Hạo không như vậy nữa.
Hắn không nói gì cả!
Hắn ép người khác chủ động thỏa hiệp, không thỏa hiệp thì giữa 2 bên sẽ có khúc mắc.
Việc giết Ngô Bằng hắn cũng không tự mình ra tay, mà là thông qua Quy thủ hộ!
Lý Hạo thay đổi rồi.
Một bên, Lý Hạo vẫn mỉm cười, trông như không hiểu mọi người nghĩ gì nhưng thực tế lại hiểu hết tâm tư mọi người.
Nhưng quá khứ đã qua không thể trở lại.
Ta vốn muốn dùng thành ý, dùng chân tâm, dùng tất cả để cảm hóa mọi người.
Ta vốn cũng muốn ngươi lui một bước, ta lui một bước, mọi người thương lượng thật tốt với nhau.
Thế nhưng... Không được nữa.
Những người Tân Võ này, dù là Chiến Thiên thành vẫn luôn hợp tác với hắn thì cũng vẫn có chút kháng cự một lần hợp tác, hoặc nên nói rằng bọn họ hi vọng mình chiếm cứ quyền chủ động.
Trong trận chiến tại Vô Biên thành, hắn đã biết rằng đáp án là không thể!
Phải là bản thân ta chiếm cứ quyền chủ động, nếu không thì ta tình nguyện không hợp tác!
Nếu ta không chiếm quyền chủ động thì cuối cùng có lẽ kẻ bị thương sẽ không phải ta, mà là người bên cạnh ta, đám người lão sư đã đi rồi, hắn không thể để những người khác xảy ra chuyện nữa.
Là các ngươi dạy ta làm như thế!
Các ngươi nói rằng ta không bá đạo như Nhân Vương, mà ta cũng chẳng cần như vậy, ta chỉ cần các ngươi làm theo ý ta là đủ rồi.
Một lát sau, giọng nói lão ô quy vang vọng Chiến Thiên thành.
"Quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị Ngô Bằng năm xưa trọng thương, hôm nay bản nguyên tán loạn, hoàn toàn tiêu tan, đây là nỗi mất mát của Chiến Thiên Quân và Chiến Thiên thành... Quân đội không thể một ngày không có chủ, Bát sư trưởng Dương Uy, Cửu sư trưởng Lý Đạo Tông cùng tiến cử Thập Nhất sư trưởng Lý Hạo tạm thời đảm nhận chức vụ quân trưởng Thủ Vệ quân!"
"Phủ thành chủ, Hòe tướng quân, quân đội, 3 phương thống nhất, dùng điều lệnh thời chiến thông qua ý kiến này!"
"Lý Hạo, tiếp quản Thủ Vệ quân dự bị Chiến Thiên Quân!"
Ngay sau đó, giọng Lý Hạo vang lên: "Dù rất bất ngờ nhưng Lý Hạo ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để không phụ lòng chư vị! Đưa Chiến Thiên Quân đến tương lai tốt đẹp hơn!"
Thời khắc này, trong thành, các quân sĩ đã khôi phục đứng yên tại chỗ, trong lòng mờ mịt!
Quân trưởng vẫn lạc rồi ư?
Đây là một chuyện hết sức đau khổ, nhưng nhiều năm trôi qua mà quân trưởng vẫn luôn không khôi phục, hôm nay nhận tin ông ta đã chết hoàn toàn, kỳ thật... Mọi người đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đây là kết quả mà mấy người đã thống nhất, không cần thiết tiết lộ sự thật đối phương phản bội vào lúc này, bởi làm vậy thì sẽ khiến Chiến Thiên Quân lòng quân dao động, còn tử vong thì sẽ kích phát đấu chí của Chiến Thiên Quân.
Ngay sau đó, trong thành, một cỗ tinh thần lực hội tụ, thanh âm trầm thấp vang vọng bốn phương: "Chúc mừng Lý quân trưởng!"
"Chúc mừng Chiến Thiên thành!"
m thanh chấn động bốn phương!
Không có quá nhiều ngôn ngữ, cũng không hề kháng cự, bởi vì niềm tin của bọn họ chính là dù ai giữ chức cũng như nhau, chỉ cần Chiến Thiên Quân vẫn còn thì vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, như vậy là đủ rồi.
Nhưng vẫn có người nghi ngờ.
Vì sao không phải Cửu sư trưởng mà là cường giả thời đại mới Lý Hạo?
Thời khắc này, Lý Hạo mặc áo giáp, áo giáp màu cam tỏa sáng chói lọi bốn phương.
Khuôn mặt bị che kín, hắn lơ lửng trên không, thanh âm chấn động: "Lý Hạo sẽ dốc hết sức để khôi phục tất cả các huynh đệ thủ vệ quân! Cùng ta tái chiến bốn phương! Dương uy Tân Võ, dương uy Ngân Nguyệt! Tru sát phản nghịch, tru sát kẻ xâm nhập, diệt cường giả Hồng Nguyệt, giết chết tất cả những kẻ phản kháng! Ta là con cháu Lý gia, ta có trách nhiệm và nghĩa vụ dẫn chư vị tìm Nhân Vương và Chí Tôn trở về, ngọn lửa Chiến Thiên vĩnh viễn không tắt!"
"Chiến Thiên!"
"Chiến Thiên!"
"Chiến Thiên!"
Toàn thành hô to, thời khắc này, ý chí Chiến Thiên kích thích tất cả mọi người, quân sĩ chỉ còn lại chút tàn niệm đều lên tiếng hô to!