Lý Hạo lại nói: "Hòe tướng quân là Thánh Nhân, có việc quan trọng cần xử lý, không rảnh để xử lý những chuyện vặt này, để Sam Kỳ và Đế Vệ lo đi! Hòe tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Còn có thể thế nào nữa?
Hòe tướng quân nói khẽ: "Xin nghe theo đô đốc... Quân trưởng!"
Lý Hạo cười nói: "Hòe tướng quân thật khẳng khái! Nếu lần này chiến thắng, thu hoạch chắc chắn sẽ không nhỏ, ta sẽ ưu tiên khôi phục toàn thể đồng chí Chiến Thiên Quân!"
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Lực Phúc Hải: "Trấn Hải Sứ, ngươi quản lý yêu thú, nhưng bây giờ hệ yêu thú không có quá nhiều thành viên. Tại Thương Sơn có không ít yêu thú, chỉ là hơi nhỏ yếu, ngoài ra, tại Ngân Nguyệt có một số yêu thú chiếm núi làm vua, đợi ta giải quyết những chuyện này xong sẽ lập ra quân đoàn yêu thú!"
Lực Phúc Hải không để ý lắm, thản nhiên đáp: "Đô đốc cứ làm theo ý mình đi."
Lý Hạo gật đầu: “Vậy cố gắng tu luyện, sớm ngày khôi phục trạng thái toàn thịnh đi!"
Dứt lời, vô số nhẫn trữ vật bay ra: “Đây là đá năng lượng và Sinh Mệnh Chi Tuyền. Chư vị tiền bối hãy khôi phục đi, thêm một phần sức chiến đấu, thêm một phần hi vọng!"
Đám người không nhiều lời, tự cầm lấy nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng rời đi.
Bên dưới áo giáp, Lý Hạo nở nụ cười.
Bây giờ dễ chịu rồi.
Hắn đã chiếm vị trí chủ đạo tại Chiến Thiên thành, dù chưa phải toàn bộ quyền lực nhưng cần gì phải gấp?
Mà đây là kết quả khi hắn chưa dùng biện pháp cực đoan nhất, nếu không, hắn mà lừa giết được hai vị thủ hộ thì Chiến Thiên thành sẽ hoàn toàn là của hắn.
Nhưng hắn không cần thiết phải làm như thế.
Lý Hạo thầm nghĩ.
Hắn đoạt quyền không phải vì hắn thích quyền lợi, mà là không hi vọng những người Tân Võ này do dự bồi hồi, mỗi lần bọn họ chần chờ đều sẽ khiến hắn tổn thất rất lớn.
Nếu nhẹ nhàng không được, cứng rắn không xong thì vừa đấm vừa xoa là tốt nhất!
Giải quyết những chuyện này xong, Lý Hạo biến mất.
Hắn muốn đi vào Hạo Tinh giới an bài một chút.
Trước đó Lực Phúc Hải khuyên hắn nên chế tạo Hạo Tinh giới thành một mê cung, ý nghĩ này không tệ, bây giờ ai đi vào cũng có thể nhìn thấu toàn bộ vũ trụ, như vậy thì giờ hắn lại phải phí chút công sức để vận chuyển một phen.
Có lẽ hắn có thể nhân cơ hội này để mở ra toàn bộ 36 mạch Kiếm đạo.
...
Chiến Thiên thành vừa khôi phục yên tĩnh.
Tại vùng đất Đại Hoang, mấy vị Hoang Thú đốc xúc chủ nhân Đại Hoang tiến công đại lục Đông Phương, xâm chiếm phương Đông.
Bọn chúng không muốn chờ đợi nữa!
Bên ngoài Đại Hoang, Lưu gia cổ thành đã biến mất đang ẩn nấp dưới lòng đất.
Bây giờ, phần lớn cổ thành đều ngừng vận chuyển, không thể khởi động.
Cụ Phong thành của Lưu gia cũng im hơi lặng tiếng chuyển đến gần đó.
Trong thành.
Hồng Trần ngồi trong phủ thành chủ, gã nâng cằm, rơi vào trầm tư.
Đại Hoang...
Kế hoạch giết người khôi phục bị Lý Hạo phá hủy, kế hoạch khôi phục Cấm Kỵ Hải, không biết Ánh Hồng Nguyệt làm cái gì mà khiến Cấm Kỵ Hải không còn dao động nữa.
Bây giờ chỉ còn cách phá vỡ Đại Hoang thì mới có cơ hội để củng cố thiên địa.
Gã có thể nghĩ tới điều này.
Lý Hạo thì sao?
Trước đó, gã đã khinh thường Lý Hạo, đối phương im hơi lặng tiếng tập kích Vô Biên thành, dẫn đến kế hoạch thất bại trong gang tấc, bây giờ Hồng Trần không còn khinh thường Lý Hạo nữa.
"Nếu hắn cũng biết thì có thể sẽ xuất hiện tại Đại Hoang hay không?”
Gã bật cười.
Đã bao giờ gã nghĩ rằng người của thời đại này sẽ liên tiếp phá hoại kế hoạch của mình không?
Gã ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài một hơi.
Hồng Nguyệt Đế Tôn trở thành lợi kiếm trên đầu gã, nếu không, cưỡng ép lão đi ra thì sẽ không phiền toái đến vậy.
Thời khắc này, gã có cảm giác giống Lý Hạo trước đó, cảm thấy bốn phương tám hướng tràn đầy áp lực, đi ra ngoài thì sẽ khiến phong ấn bị nới lỏng, Hồng Nguyệt Đế Tôn phá phong ấn thoát ra.
Không đi ra ngoài thì căn bản không làm gì được phe Lý Hạo.
Lý Hạo vẫn luôn áp chế khôi phục lần 2, điều này không phù hợp với lợi ích của hắn.
"Lý Hạo cảm thấy ta sẽ phá vỡ Đại Hoang. Có lẽ Đại Hoang Vương cũng nghĩ như vậy..."
Trước đó, một hình chiếu phân thân yếu ớt của gã đã đi tìm đối phương, đối phương không đáp ứng, điều này nằm trong dự liệu.
"Lý Hạo... Đại Hoang Vương..."
Hồng Trần suy nghĩ, bỗng nhiên gã nở nụ cười.
"Nếu vậy thì… Đại Hoang lan rộng thì sao?”
Có lẽ không cần khôi phục thiên địa để gã đi ra ngoài, hỗn độn lan tràn, gã ở trong khu vực hỗn độn ngăn cách với thiên địa có lẽ cũng có thể tự do đi lại, nhưng hỗn độn ăn mòn thiên ý, điều này có khả năng dẫn đến phong ấn bị nới lỏng.
Nhưng chỉ cần nằm trong phạm vi khống chế thì gã có thể đi ra ngoài lần nữa.
"Còn nữa, biết đâu Trấn Tinh thành của đại lục Đông Phương có quan hệ với ta thì sao?”
Đáng tiếc, lần trước không gặp được người Từ gia, không tìm được vị trí di tích Trấn Tinh thành, cũng không biết người Từ gia chạy đi đâu rồi.
Trấn Tinh thành... Cái tên này có lẽ có liên quan đến gã.
Nếu Đại Hoang lan tới phương Đông thì ông ta có thể tới đó nhìn xem.
...
Cùng lúc đó, tại Đại Ly.
Ánh Hồng Nguyệt lắc đầu, thở dài một tiếng: "Tên Càn Vô Lượng này trước đó chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không ngờ khó giải quyết như thế!"
Bên cạnh, Phi Kiếm Tiên không còn vẻ tiên khí như trước, trông ả hơi chật vật, tóc dài tán loạn, căm hận lên tiếng: "Đúng là rất khó giải quyết! Mấy ngày nay, rất nhiều thành viên chết trong tay hắn, khốn nạn! Làm sao bây giờ? Đối phương liên thủ với Đại Ly Vương, trong quân Đại Ly có rất nhiều cường giả, qua mấy lần chiến đấu, chúng ta tổn thất không ít, tại sao tên Càn Vô Lượng kia cứ phát hiện ra hành tung của chúng ta vậy?"
3 tổ chức lớn vẫn luôn hoạt động bí mật.
Nhưng lúc này, không lần nào bọn họ thoát khỏi sự truy tung của đối phương, đối phương liên tục tìm ra vị trí của bọn hắn như một con chó săn, cộng thêm sức chiến đấu của hắn ta đã bước vào Nhật Nguyệt trung kỳ, có thể so với Bất Hủ, giờ còn phối hợp với Đại Ly Vương và Khương Ly, trong 3 tổ chức lớn ngoại trừ Ánh Hồng Nguyệt ra thì gần như không ai có thể địch lại bọn họ.
Mấy lần gặp phải, ả và Diêm La, Hạo Thiên sơn chủ đều bị thua thiệt không nhỏ.
Mỗi lần nhìn thấy bọn hắn, ánh mắt Càn Vô Lượng đều hết sức buồn nôn, như là nhìn thấy bảo tàng nào đó, chỉ một lòng muốn lấy đi cái đầu trên cổ bọn hắn!
Nguyên nhân chính là vì Lý Hạo đã nói rằng, Càn Vô Lượng phải lấy đầu của 1 vị thủ lĩnh trong 3 tổ chức lớn thì mới xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Càn Vô Lượng cũng hiểu tại sao lại có nhiệm vụ này.
Hắn ta hiểu rằng nếu mình không làm được thì rất khó trở lại trung tâm thế lực của Lý Hạo, bởi vì lần trước việc hắn ta cứu người có tính toán đã bị Lý Hạo nhìn thấu, hắn ta biết rằng, chỉ khi giết chết một vị thủ lĩnh thì công lao mới đủ để bù đắp được!
Vậy nên, trong mấy ngày ngắn ngủi, 3 tổ chức lớn bị quấy nhiễu khó chịu gấp trăm lần trước đó!