Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1909 - Chương 1909 - Đấu Pháp 6

Chương 1909 - Đấu pháp 6
Chương 1909 - Đấu pháp 6

Cách đó không xa, ánh mắt Càn Vô Lượng lóe lên một cái, hắn ta nói khẽ: "Ánh thủ lĩnh, ngươi muốn vứt xuống những người khác để một mình chạy trốn ư? Hay là muốn giết chết những người khác. Dù là chúa tể một phương, nếu giết sạch người phe mình để bản thân chạy trốn thì cũng làm gì còn ai dám đi theo ngươi nữa?"

Ánh Hồng Nguyệt phẫn nộ!

Một cỗ lực lượng cường đại hiện ra che phủ gã, đôi mắt Càn Vô Lượng đau xót, hắn ta cười khẽ: "Lợi hại, chỉ sợ Ánh thủ lĩnh mới là người vô địch trong nhân gian, bệ hạ phải cẩn thận, trong cơ thể người này có lực lượng ẩn giấu, gã chỉ không muốn bộc phát quá mạnh khiến thiên ý chú ý, lực lượng Hồng Nguyệt và huyết mạch 8 đại gia tộc trong cơ thể gã không cân bằng, nếu bộc phát thì rất dễ bị lực lượng Hồng Nguyệt xâm lấn. Nhưng hình như đã ít đi rất nhiều, Ánh thủ lĩnh đã phóng thích lực lượng Hồng Nguyệt ở đâu vậy? Chẳng lẽ... Là vào trong Cấm Kỵ Hải?"

Sắc mặt Ánh Hồng Nguyệt thoáng biến ảo, ngay sau đó, gã rống to một tiếng, rút roi đánh bay bao tay của Đại Ly Vương, biến mất trong nháy mắt, rồi gã đột nhiên xuất hiện phía trên đỉnh đầu Càn Vô Lượng.

Lần này, trên tay gã hiện ra một đôi bao tay, đó là quyền Triệu gia.

Gã đánh một quyền về phía Càn Vô Lượng!

Người này nhất định phải chết.

Nếu không thì quá nguy hiểm, Lý Hạo dám thu nạp người này, hắn không sợ cuối cùng sẽ chết trong tay người này ư?!

Không ngờ Càn Vô Lượng lại cam tâm nghe lệnh Lý Hạo, có vẻ những ngày qua Lý Hạo đã tiến bộ không nhỏ, nếu không thì sao Lý Hạo có thể nhẹ nhàng khống chế loại người như Càn Vô Lượng được?

Một quyền này có lực lượng cực mạnh!

Đại Ly Vương giật mình, thấy Càn Vô Lượng sắp bị đấm chết, gã hoảng sợ.

Nếu Càn Vô Lượng chết ở đây thì gã không biết phải giải thích ra sao với Lý Hạo. Không ngờ Ánh Hồng Nguyệt cường đại đến vậy, trước đó Lý Hạo dặn gã phải cẩn thận nhưng gã không thèm để ý, đến lúc này mới hiểu ra mình đã sai!

Thời khắc này, lực lượng Ánh Hồng Nguyệt bộc phát ra đã tiếp cận Nhật Nguyệt lục - thất trọng, cực kỳ đáng sợ!

Mà Càn Vô Lượng chỉ là Nhật Nguyệt tứ trọng mà thôi.

Khi gã đang lo lắng, Càn Vô Lượng đột nhiên biến mất, đến Ánh Hồng Nguyệt cũng không thấy rõ hắn ta biến mất như thế nào, một quyền này đánh vào khoảng không khiến gã kinh ngạc.

Ngay sau đó, dường như nhận ra điều gì đó, gã bỗng nhiên quát một tiếng: "Phá hư ảo!"

Oanh!

Năng lượng bạo động, hư không chấn động, ngay sau đó Càn Vô Lượng đã hiện ra, khóe miệng chảy máu, khó tin cảm thán: "Thủ đoạn thật lợi hại..."

Ánh Hồng Nguyệt nhíu mày: "Ngươi lợi hại hơn, ảnh hưởng đến cả cảm giác của ta, ngươi ở ngay bên cạnh mà ta không phát giác, Càn Vô Lượng, năng lực của ngươi quỷ dị như vậy, Lý Hạo lại là kẻ tự cho mình là chính phái, ta đã nói rồi, hắn không chứa nổi ngươi!"

Càn Vô Lượng cười: "Sao lại thế..."

Ngay sau đó, hắn ta điên cuồng chạy trốn.

Ánh Hồng Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở chỗ hắn ta vừa mới rời đi, gã lộ vẻ ngưng trọng.

Gia hỏa này có năng lực quá quỷ dị, thậm chí có vẻ còn biết trước tương lai, gã chưa ra tay mà hắn ta đã biết gã muốn xuất thủ.

Tên phiền toái!

Lý Hạo để gia hỏa này đối phó với mình đúng là một ý tưởng hay.

Đại Ly Vương lại đánh tới, lần này gã đã đã nổi giận, trên song quyền đều hiện ra bao tay, gã nổi giận gầm lên, nắm đấm sắt bộc phát lực lượng mạnh mẽ, hư không nát bấy!

Lần này, gã mang tới bao tay thứ hai, Ánh Hồng Nguyệt thấy thế thì chỉ có thể thở dài một tiếng.

Tên Đại Ly Vương này... Cũng là một kẻ ngớ ngẩn!

"Rút lui!"

Gã quát khẽ một tiếng, ngay sau đó đã biến mất, mấy người Phi Kiếm Tiên đều lộ vẻ bực bội tức giận, nhao nhao trốn chạy, phía dưới, rất nhiều thành viên 3 tổ chức lớn bị giết!

Trước khi đi, mấy người có mang theo một phần thủ hạ, nhưng so với mấy chục ngàn thành viên trước đó thì bây giờ không đủ 1/10.

4 vị thủ lĩnh đều điên cuồng chạy trốn.

Đại Ly Vương muốn truy sát, Càn Vô Lượng trở về, lắc đầu: "Không nên! Đuổi theo thì Ánh Hồng Nguyệt sẽ bộc phát. Hãy mài hắn từng chút một! Chúng ta đến Thương Sơn, có lẽ những người này muốn chạy trốn đến phương Tây, phải thông báo cho Hầu gia, để Hầu gia phong tỏa Thần quốc phương Tây..."

Đại Ly Vương khẽ nhíu mày nhìn hắn ta, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, bổn vương rất khó chịu! Nếu ta là Lý Hạo... ta đã trực tiếp làm thịt loại người như ngươi rồi!"

Càn Vô Lượng cười: "Thế nên bệ hạ mới không phải Hầu gia, không phải sao?"

Đại Ly Vương hừ một tiếng, không nói nữa.

Giờ phút này, gã cảm thấy gia hỏa này bị ném đến chỗ mình có phải là vì Lý Hạo cũng không chịu được hắn ta hay không?

Lần nào cũng vậy, ngươi còn chưa mở miệng thì đối phương đã biết ngươi muốn làm gì, muốn nói gì, chuyện này khiến người ta hết sức khó chịu.

Gã yên lặng một hồi, bỗng nhiên nói: "Càn Vô Lượng, năng lực của ngươi ít dùng thì tốt hơn, nếu không... Bổn vương cảm thấy ngươi khó thoát khỏi cái chết!"

"Đa tạ bệ hạ hao tâm tổn trí..."

Càn Vô Lượng cười đáp: "Không cần đâu. Như vậy sẽ càng khiến người ta lo lắng, cất giấu không dùng chẳng phải là đang có mưu đồ khác ư?"

Đại Ly Vương nghẹn lời!

Cũng đúng!

Biết hắn ta có năng lực mà lại không dùng thì không phải sẽ càng đáng lo hơn ư?

Thật mâu thuẫn!

Càn Vô Lượng lại nói: "Hơn nữa, kỳ thật Hầu gia không để ý đến chuyện này đâu, bệ hạ khinh thường Hầu gia rồi."

"Vậy ư?"

Đại Ly Vương từ chối cho ý kiến, cũng không nói gì nữa.

Gã nhìn phương hướng mấy người Ánh Hồng Nguyệt chạy trốn, trầm giọng nói: "Người này cực kỳ khó chơi, qua mấy lần tấn công mà chỉ diệt trừ được thủ hạ của bọn họ..."

"Thế là đủ rồi!"

Càn Vô Lượng cười tươi: "Tiêu diệt thế lực của hắn từng chút một, biến hắn thành người mất hết tất cả, chó nhà có tang, như vậy Hầu gia sẽ càng thích hơn! Dù giết được người này thì cũng không được tùy tiện đánh giết, nếu không rất dễ gây ra biến cố! Chúng ta chỉ cần diệt trừ cánh chim của hắn, khiến lực lượng hắn tích lũy nhiều năm tiêu hao không còn một mống! Hắn bỏ chạy đến phương Tây cũng là chuyện tốt, nhưng người của hắn không thể trốn thoát! Người này có dã tâm, Nguyệt Thần phương Tây chưa chắc đã đấu thắng hắn, nếu người này chiếm lực lượng Ngân Nguyệt thì sẽ khắc chế Hồng Nguyệt Đế Tôn một chút, cũng có thể bớt đi một địch nhân cho Hầu Gia. Hắn và Nguyệt Thần ngầm đấu đá với nhau, một kẻ chết cũng sẽ không ảnh hưởng đến phong ấn, nhưng phải là bọn hắn ngầm đấu đá mới có kết quả như thế..."

Đại Ly Vương khẽ nhíu mày.

Ánh Hồng Nguyệt và Nguyệt Thần đều có ảnh hưởng đến phong ấn, nếu hai người này đấu với nhau thì có thể khắc chế lẫn nhau.

Gã mở miệng hỏi: "Lý Hạo không sợ nuôi hổ gây họa, hai người hợp nhất sẽ càng khó chơi hơn sao?"

Càn Vô Lượng lắc đầu: "Không khó chơi bằng Đế Tôn! Hầu gia muốn bọn hắn hạn chế vị Đế Tôn kia, Ánh Hồng Nguyệt thắng mới tốt. Nguyệt Thần lỗ mãng rất dễ phát động phong ấn, còn nếu Ánh Hồng Nguyệt thắng, người này quá khôn khéo, hắn sẽ không động đến phong ấn, Hầu gia muốn hắn mới là người thắng!"

Đại Ly Vương hơi biến sắc: "Lý Hạo đã đoán được hết rồi ư?"

"Không biết, đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, dù sao, nếu Hầu gia muốn giết Ánh Hồng Nguyệt thì đã đủ sức làm thế từ lâu rồi, vậy mà lần này chỉ cho ta đến đây, có lẽ đây chính là mục đích của hắn..."

Hắn ta cười một tiếng: "Đừng suy đoán tâm tư Hầu gia, bệ hạ cũng đừng hiểu lầm, ta chỉ nói ra phán đoán của mình mà thôi."

Đại Ly Vương nhíu mày.

Trước đó gã không thấy đám người phe Lý Hạo có gì bất thường, bây giờ mới nhận ra bọn họ chẳng có kẻ nào là người tốt.

Cho các ngươi đấu với nhau! Chỉ cần Ánh Hồng Nguyệt rời khỏi Đại Ly là được, gã không cần biết bọn họ sẽ đi đâu.

Rời đi cũng tốt, hi vọng tên này cũng sớm cút xéo đi.

Càn Vô Lượng ở đây khiến gã rất khó chịu.

Càn Vô Lượng lại nói: "Bệ hạ chỉ cần giúp ta đánh giết 1 trong 3 tên thủ lĩnh khác là ta sẽ rời đi, trong số 3 người kia, Diêm La dễ giết nhất, gần đây người này đã ức chế đến mức sắp nổ tung rồi. Chỉ cần thêm chút kích thích là gã sẽ liều mạng nán lại quyết tử chiến, cơ hội giết hắn chính là lần gặp tiếp theo!"

Dứt lời, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua phương Nam.

Nơi đó là phương hướng Ngân Nguyệt.

Mặc dù chỉ rời đi mấy ngày nhưng hắn ta biết chắc chắn Lý Hạo không hề nhàn rỗi, bây giờ đang mưu đồ việc gì đó, nếu mình không trở về, bỏ lỡ cơ hội thì có thể sẽ lại tụt lại phía sau.

Hắn ta nhất định phải nhanh chóng đánh giết một vị thủ lĩnh, sớm ngày trở về.

Hiện giờ, cơ hội có ở khắp nơi.

Hắn ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Ánh Hồng Nguyệt, người này vô cùng khó chơi, còn không thể dễ dàng giết chết, tiếp tục đấu với gã thì chỉ có hắn ta thiệt thòi, bây giờ gã chưa hiểu rõ về mình nên hắn ta mới chiếm một chút ưu thế mà thôi.

"Ép đối phương đến Tây phương là được. Có lẽ đó cũng là suy nghĩ của Hầu gia nhỉ?"

Ý niệm lóe lên trong lòng rồi biến mất, hắn ta trở nên cảnh giác, không thể suy nghĩ nữa, cứ nghĩ những thứ này thì lần tiếp theo có lẽ sẽ xảy ra chuyện.

Bình Luận (0)
Comment