Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191: Hòa Bình Ở Chung

Chương 191: Hòa Bình Ở Chung Chương 191: Hòa Bình Ở Chung

Chương 191: Hòa Bình Ở Chung

Lưu Long không quá để ý chuyện Mộc Sâm vừa nói, ông suy nghĩ một chút bèn mở miệng: "Theo ta được biết thì Tuần Kiểm Ti bên này có hồ sơ chi tiết về các Siêu Năng Giả cũng như võ sư cư trú tại Ngân Thành. Quay về ngươi cho người mang tư liệu tới cho ta đi. Bao gồm cả hồ sơ nội bộ của Siêu Năng Giả và võ sư ở các tổ chức, cổ viện."

Mộc Sâm lẳng lặng nhìn ông, không nói chuyện.

Lưu Long nhướng mày, "Thế nào, không được à? Mộc ti trưởng, dựa theo cấp bậc thì hiện tại hai ta là đồng cấp! Tuần Dạ Nhân có quyền yêu cầu ngươi cung cấp phần hồ sơ này mà."

"Ngươi biết không phải ta có ý đó!" Mộc Sâm cau mày hỏi: "Lưu Long, ngươi muốn làm gì?"

"Quan mới đến đốt ba đống lửa, nay ta vừa nhậm chức, chỉ muốn đốt một cây đuốc mà thôi, chẳng lẽ cũng không được?"

Mộc Sâm muốn nói lại thôi.

Những hồ sơ này trước kia chỉ có ông có thể xem, bởi vì số tư liệu ấy có liên quan đến toàn bộ tồn tại cao cấp ở Ngân Thành, bao gồm cả võ sư Trảm Thập, Phá Bách hay Siêu Năng Giả như Tinh Quang sư, Nguyệt Minh sư. . .

Ngân Thành có sao?

Dĩ nhiên vẫn có, chỉ là số lượng rất ít, hơn nữa đều tập trung ở một vài tổ chức lớn, tỉ như Ngân Thành cổ viện bên kia, ngoài Viên Thạc ra thì còn có những võ sư khác tọa trấn.

Thấy Lưu Long kiên trì, ông cũng không thể từ chối, gật đầu bảo: "Trở về liền kêu người mang qua cho ngươi."

"Đừng cố ý loại bỏ một vài hồ sơ!"

Ngữ khí Lưu Long hết sức bình tĩnh: "Những việc kia đều không liên quan đến ngươi, yên tâm, ta cũng không phải người xấu, chúng ta là những người thủ hộ Ngân Thành, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì đánh mất lý trí."

"Tùy ngươi!"

Mộc Sâm dứt lời liền rời đi trước.

Trong lòng ông thầm nghĩ, về sau nên hạn chế giao tiếp với Lưu Long mới được. Đối phương quá điên cuồng, sớm hay muộn cũng sẽ khiến Mộc Sâm ông bị liên lụy vào.

Chờ Mộc Sâm đi rồi, Lưu Long mới lộ ra ý cười, "Cuối cùng có thể tự do hành sự!"

Trong lúc nhất thời, tuy rằng mọi người không quá rõ ràng ý tứ của Lưu Long, nhưng tất cả đều thấy kích động không thôi.

Vương Minh vốn cũng đang hào hứng, đột nhiên gã cảm nhận được một ánh mắt khác thường đang nhìn mình, gã vội quay sang… Không thích hợp!

Vương Minh vô thức nghĩ đến, Lưu Long ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì, chẳng lẽ muốn bài xích kẻ ngoại lai tới đây như ta sao?

. . .

"Để chúc mừng phân bộ được thành lập, đêm nay mọi người cùng đến nhà Lý Hạo làm khách đi!"

Biết Lưu Long không phải là kiểu người nhiệt tình, nên Liễu Diễm liền chủ động đứng ra, vui vẻ nói: "Tiểu Vương, Tiểu Hồ, Tiểu Lý, ba người các ngươi có ý kiến gì không?"

". . ."

Ba người đồng loạt nhìn về phía nàng, sau đó Lý Mộng và Hồ Hạo lập tức nhìn sang Vương Minh.

Ở đây gã là lão đại, lời gã nói mới được tính.

Ba người bọn họ đều là người ngoài đến, không quen biết những người bản địa. Vương Minh muốn mượn sức của những người này hay là cứ như vậy mà chấp nhận số phận thì cũng không liên quan đến Hồ Hạo và Lý Mộng, họ chỉ cần đứng ngoài quan sát là được.

Mà Vương Minh căn bản không có tâm tư đó.

Trong suy nghĩ của Vương Minh thì gã chỉ ở đây tạm thời mà thôi, không lâu nữa gã sẽ rời đi.

Tranh quyền đoạt lợi với Lưu Long ư? Gã không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế!

Hơn nữa Hoàng Vân bảo gã tiếp xúc với Lý Hạo nhiều một chút, nhiệm vụ này gã cần phải hoàn thành, vì vậy nhanh chóng gật đầu đồng ý, "Được, đến nhà Lý phó bộ làm khách đi!"

Bên kia, Lý Hạo có chút im lặng.

Đến nhà hắn?

Ở nhà mới hắn còn không biết chỗ nào bán thức ăn, Liễu Diễm thật là biết cách dày vò người khác.

Ra ngoài ăn không phải là xong rồi sao?

Liễu Diễm mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, tươi cười bảo: "Vậy trước mắt cứ quyết thế đi. Tuần Kiểm Ti đã sắp xếp phòng ở cho mọi người rồi, các ngươi đi đường xa mệt mỏi, nên về nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta sẽ làm tiệc tẩy trần cho chư vị."

"Làm phiền rồi!"

Vương Minh không nhiều lời, nhanh chóng nhấc chân rời đi, gã không muốn ở lại chỗ này lâu thêm.

Quá khó chịu!

Cho dù Lý Hạo và Lưu Long không có bất kỳ biểu hiện gì, lại càng không nhắc tới chuyện cũ, nhưng gã thì không thể mặt dày làm lơ được. Lòng tự trọng quá lớn, gã thật sự không chịu nổi.

Vừa nhớ tới chuyện đối phó với mấy Siêu Năng Giả lúc trước, gã lại bị người ta đánh bị thương trong vòng một chiêu, về sau còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Lưu Long nên mới bảo toàn tính mệnh khiến gã cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Ngay sau đó, ba người cùng nhau rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Lưu Long mới phá ra cười lớn, "Cũng không tệ lắm!"

Liễu Diễm cũng cười gật đầu.

Vân Dao nói: "Tốt xấu gì thì lần trước ba người bọn họ cũng đã cùng kề vai chiến đấu một lần với chúng ta, huyết tính vẫn phải có, mặc dù là người mới nhưng cũng không đơn thuần là tân binh không biết gì. Cấp bậc của bọn họ vừa khéo đều là Nguyệt Minh, không phải loại người già đời kia. . ."

Đối với ba người này, thật ra mấy người đang đứng đây đều rất hài lòng.

Về phần kinh nghiệm chiến đấu không đủ. . . Đây không phải vấn đề lớn.

Sợ là sợ phía trên an bài mấy kẻ kiệt ngạo bất tuân, không coi ai ra gì, hoặc là mấy Siêu Năng Giả già đời đến để tranh quyền đoạt lợi, vậy mới phiền toái.

Không phải Siêu Năng Giả nào cũng thờ ơ với vấn đề quyền chức.

Vì danh lợi, có không ít Siêu Năng Giả sẵn sàng làm ra những chuyện khiến người ta nghe mà thấy buồn nôn.

Cho nên chí ít thì tình cách của đám người Vương Minh đều không tệ.

Bên kia, Trần Kiên cũng cười ngây ngô nói: "Đúng rồi, lần trước chúng ta cùng nhau đối phó với mấy tên Siêu Năng Giả kia, ba vị ban nãy cũng đến hỗ trợ, đều là người quen. Thực lực của Vương Minh không yếu, so với chúng ta còn mạnh hơn, rất tốt!"

Lưu Long gật đầu, đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta yên tâm.

Tuy ông ta không phải dạng người tham quyền cố vị, nhưng nếu có người chủ động muốn đến tranh giành quyền lực ở đây thì chắc chắn ông ta không có khả năng ngồi im mà nhìn.

Lưu Long tự biết tiểu đội này quan trọng như thế nào với mình, ông không thể yên tâm để người khác chỉ huy, sẽ dễ gây chết người.

Lý Hạo đứng bên cạnh vốn không quan tâm tới những chuyện này, chỉ là đau đầu nói: "Tỷ, nhà ta đâu có đồ nấu cơm."

Liễu Diễm câm nín, "Ngươi bị ngốc hả? Trực tiếp mua thức ăn bên ngoài, nhờ chủ quán cho người giao đến tận nhà ngươi, mọi người chỉ muốn đến chỗ ngươi ăn một bữa cơm mà thôi, ai nói sẽ xuống bếp?"

". . ."

Vẻ mặt Lý Hạo ngây ngốc, mời khách. . . Là như thế này à?

Được rồi, hắn đã hiểu!

Thì ra chỉ là mượn nhà của hắn sử dụng một chút thôi đúng không?

Hại hắn đau đầu nghĩ cách giải quyết nãy giờ!

Lưu Long vỗ vai hắn, "Cứ làm theo lời Liễu Diễm đi, mấy người chúng ta tùy tiện ăn một chút là được, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là phải tiếp đãi bọn họ thật tốt, biểu đạt thiện ý của chúng ta."

Dứt lời, ông lại bổ sung thêm: "Lúc ăn cơm, ngươi nên tìm cơ hội thân thiết với tên Vương Minh ấy hơn một chút, tâm sự nhiều vào, nhất là những chuyện liên quan đến lĩnh vực siêu năng."

Nói tới đây, ông ta hơi khựng lại một thoáng, sau đó mới nói tiếp: "Chuyện của bát đại gia tộc!"

Lý Hạo nghiêm mặt.

Chuyện này hắn nhất định sẽ chú ý!

Thật ra hắn rất muốn tìm hiểu về chuyện của bát đại gia tộc, chỉ tiếc là lão sư không biết gì nhiều, những người khác cũng vậy, không rõ Tuần Dạ Nhân có nhiều thông tin hơn bọn họ hay không.

Lý Hạo cảm thấy biện pháp tốt nhất để hiểu rõ ngọn ngành là bắt cóc Ánh Hồng Nguyệt, trực tiếp tra hỏi, bất quá đây là chuyện người si nói mộng, hắn nên quên đi thì hơn!

Đã như vậy thì tìm Vương Minh hỏi thăm chút cũng được.

Bình Luận (0)
Comment