Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 192 - Chương 192: Thấu Hiểu Lòng Người

Chương 192: Thấu Hiểu Lòng Người Chương 192: Thấu Hiểu Lòng Người

Chương 192: Thấu Hiểu Lòng Người

Lý Hạo vừa định ra ngoài gọi đồ ăn thì Lưu Long đã vẫy vẫy tay gọi lại: "Từ từ đã! Hiện tại tiểu đội của chúng ta đã chính thức trở thành phân bộ của Tuần Dạ Nhân, vẫn ở trong tầng hầm như trước thì còn ra thể thống gì nữa! Ngươi đi tìm kí túc xá để mọi người chuyển vào ở, không có bao nhiêu đồ cần mang theo. . ."

Lý Hạo gật đầu, "Được, vậy để ta đuổi Đội Chấp Pháp ra khỏi Lầu Chấp Pháp, chúng ta trực tiếp chiếm chỗ ở của bọn họ, khỏi cần khuân vác đồ dùng, quá phiền phức!"

Mọi người yên lặng nhìn hắn.

Khá lắm!

Lòng dạ của tiểu tử này quá xấu xa rồi.

Đuổi Đội Chấp Pháp đi?

Chỉ bằng mấy người chúng ta sao?

Lý Hạo nhìn phản ứng của mọi người thì hơi khó hiểu, vò đầu nói: "Sao vậy? Không ổn à? Nhưng tổng bộ và khố phòng của chúng ta đều đặt dưới tầng hầm ngầm trong lòng đất, dọn đi thì không tiện lắm, chi bằng cứ để Đội Chấp Pháp dọn đi là được rồi. Đồ vật của Đội Chấp Pháp dễ vận chuyển hơn, nếu không được thì ta sẽ thuê công ty dọn nhà đến giúp bọn họ."

". . ."

Liễu Diễm bật cười, Lưu Long thì hoàn toàn cạn lời, khoát tay một cái, nói: "Ngươi làm đi! Nhưng mà nếu bị mang tiếng xấu thì tự ngươi gánh đấy!"

Đúng là không phải thứ tốt lành gì!

Vừa mới thành lập phân bộ đã muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, tiểu tử Lý Hạo nhà ngươi muốn lộ nguyên hình luôn rồi đúng không?

Chờ bị người ta mắng đi!

Mấy người không thèm quan tâm hắn, tự mình trò chuyện.

Một lát sau cả đám mới đi xuống lầu.

. . .

Vừa đến lầu dưới thì cả đám đều sững sờ.

Dưới lầu, Đội Chấp Pháp đang vô cùng bận bịu, khí thế ngất trời, mọi người đều bận rộn khuân vác đồ đạc, thế nhưng phối hợp lại cực kỳ nhịp nhàng.

Lưu Long cực kỳ kinh ngạc, từ bao giờ mà những người này lại dễ nói chuyện như vậy?

Trên mặt bọn họ đều treo một nụ cười vui vẻ, đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Rõ ràng là phải dọn nhà đó! Mọi người đã quen ở đây hàng chục năm, bây giờ nói dọn liền dọn, lẽ nào không thấy khó chịu?

"Đội trưởng!"

Các đội viên vẫn theo thói quen gọi Lưu Long là đội trưởng, người đi ngang qua cũng vội vàng chào hỏi.

Lưu Long chặn một người đàn ông cao lớn đang bận bịu lại, "Lão Chu, tiểu tử Lý Hạo kia có uy hiếp các ngươi không?"

"Sao có thể chứ!"

Lão Tuần Kiểm được gọi là lão Chu kia vui vẻ nói: "Lý Tuần Sát sao có thể làm ra loại chuyện này? Không phải đã nói chỉ cần chúng ta dọn đi trước hôm nay thì mọi người đều có thể đến phòng làm việc của Liễu đội phó và đội trưởng ngài để chọn cho mình một khẩu súng tốt sao? Chúng ta được tự do lựa chọn, nếu nhìn trúng hỏa pháo thì cũng có thể thoải mái…"

Lời còn chưa dứt, trông thấy vẻ mặt ngẩn ra của hai người đối diện khiến lão Chu không khỏi khựng lại, "Sao vậy? Hai vị biết việc này rồi phải không?"

Lưu Long và Liễu Diễm liếc nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.

Biết cái rắm ấy!

Không ngờ gia hỏa Lý Hạo kia lại dám tính kế trên đầu bọn họ!

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, những thứ như súng đạn này lúc cần đều có thể tùy thời đến lấy, đặt ở phòng làm việc chỉ là để thuận tiện cho việc sử dụng mà thôi.

Huống chi bây giờ phân bộ mới được thành lập, theo lý mà nói thì số súng ống đạn dược ở Tuần Kiểm Ti này vốn dĩ phải nộp lên trên.

Tuần Dạ Nhân hiếm khi được phân phối vũ khí nóng.

"Biết!" Lưu Long lườm y một cái, lại hỏi: "Chỉ có như vậy mà các ngươi đã hấp tấp dọn đi?"

"Chắc chắn là không rồi!"

Lão Chu cười ha hả: "Đội trưởng, Lý Tuần Sát không hổ là cao tài sinh(*), là người làm chuyện lớn! Hắn nói hiện tại dọn đi là để có được bước tiến tốt hơn trong tương lai! Ta nghe nói sắp tới sẽ có đợt tuyển người mới đúng không?"

*高材生:/Cao tài sinh: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập.

Vừa nói vừa có chút mong đợi nhìn Lưu Long.

Ở trong Đội Chấp Pháp thì Tuần Dạ Nhân cũng không phải chuyện bí mật gì.

Trước đó có một lần Siêu Năng Giả xuất hiện, Đội Chấp Pháp đã tự mình tham chiến, cho nên mọi người đều biết đến sự tồn tại của các Siêu Năng Giả.

Dựa theo lời của Lý Hạo mà nói thì hiện tại nơi này bị trưng dụng, Ngân Thành cũng có phân bộ, người của Đội Chấp Pháp đều có cơ hội được gia nhập, chỉ có điều cần phải trải qua đợt tuyển chọn kỹ càng.

Hiện tại dọn đi trước, nhưng sau này nếu được chọn trúng thì vẫn có thể quay trở về.

Hơn nữa còn được tăng lương tăng phúc lợi, lại có cơ hội trở thành Siêu Năng Giả.

Tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ!

Lưu Long khẽ nhíu mày: "Lão Chu, rất nguy hiểm, ngươi là lão tuần kiểm, những thứ ngươi biết cũng không ít…"

Thế nào mà lại giống như mấy người trẻ tuổi ngoài kia kích động như vậy?

Lão Chu lại nở một nụ cười, "Đội trưởng, ta cũng không hy vọng có cơ hội tiến vào hàng ngũ nhân tài đó. Nhưng Lý Tuần Sát đã nói có thể chiêu mộ vài người vào đội ngũ làm công tác hậu cần, cấp bậc tăng lên một cấp, tiền lương cũng tăng gấp đôi, dù sao tiền lương cũng do bên trên phát xuống, đâu bắt ngài bỏ tiền túi ra đâu. Lý Tuần Sát còn nói, không làm thì phí, hắn đã hỏi qua rồi, ở các phân bộ khác thì người bình thường cũng có thể tham gia phục vụ hậu cần, vả lại vị trí này còn cần khá nhiều nhân lực, đều là mấy chuyện thêm tiền thăng chức, không làm thì phí quá, ngài nói có đúng không?"

Lưu Long có chút xấu hổ, thật sao?

Ta cũng không biết, hoàn toàn không hề nghĩ tới việc này.

Thì ra là như thế!

Tuần Dạ Nhân còn có bộ phận phục vụ hậu cần?

Vốn dĩ ông ta chỉ muốn để một mình Lý Hạo đi làm là được rồi, ai ngờ Lý Hạo vừa quay đầu đã quăng cái nồi này ra ngoài.

Tiểu gia hỏa đúng là giỏi thật!

Liễu Diễm và mọi người đang đứng bên cạnh không nhịn được đều phì cười, Trần Kiên tấm tắc khen: "Suy nghĩ của Lý Hạo rất đúng, còn biết tìm phúc lợi tốt hơn cho mấy huynh đệ cũ của chúng ta, chúng ta không để ý chuyện thăng chức nhưng bọn lão Chu lại để ý, thăng lên một cấp thì tiền lương cũng cao hơn một phần, dù sao tiền là do bên trên chi mà."

Lão Chu đang khuân đồ cũng hưng phấn nói: "Chính là như thế! Đội trưởng, ta còn tưởng rằng là ngài cố ý chiếu cố mấy huynh đệ, chẳng lẽ không phải?"

Lão có hơi thất vọng.

Loại chuyện tốt như thế này mà đội trưởng chưa từng nghĩ tới huynh đệ bọn họ à?

May mà còn có Lý Tuần Sát quan tâm!

Lưu Long chột dạ gần chết, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, "Xéo đi! Ta đã sớm cân nhắc, chỉ là lo lắng các ngươi gặp nguy hiểm mà thôi."

"Đội trưởng đã nói vậy rồi, vậy ta sẽ đi hỏi Lý Tuần Sát một chút, xem xem có thể cho ta một danh ngạch không. Không thèm nói với đội trưởng ngài nữa, ta đi đây."

Dứt lời, lão Chu liền hấp tấp chạy đi.

Lưu Long mặt đầy bất đắc dĩ, người đi trà lạnh, ông vẫn còn ở ngay đây mà đám người kia đã nhận ‘chủ mới’ rồi sao?

Không bao lâu sau, Lý Hạo đã trở về.

Thấy mọi người đang bận rộn thu dọn, hắn liền lớn tiếng nói: "Mọi người cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ chuyển đi trong đêm nay! Chỗ ở mới cũng không tệ, vừa rồi ta mới đi tìm Mộc ti trưởng, thuyết phục hết lời mới kiếm được mười chỉ tiêu! Nhưng mà nhiều nhất chỉ có thể thăng một vị lên Tuần Kiểm cấp 1, còn muốn thăng lên Tuần Sát sứ thì quá khó… Cho nên ta đề nghị tốt nhất là để tổng thể đều đạt được Tuần Kiểm cấp 2, như vậy có thể đạt được lợi ích tối đa nhất!"

"Đương nhiên, nếu như Tuần Kiểm cấp 3 cũng muốn tranh thủ cơ hội thì chờ một chút! Chờ đến khi phân bộ của chúng ta lớn mạnh hơn, cần nhiều nhân thủ hơn thì ta lại đến Đội Chấp Pháp chiêu mộ các ca ca tỷ tỷ đến hỗ trợ!"

"Lý Tuần Sát thật tốt!"

"Không hổ là nhân tài xuất thân từ Ngân Thành cổ viện!"

"Tuần Sát Sứ thật có lòng!"

". . ."

Một đám người điên cuồng vuốt mông ngựa, bởi vì đây thật sự là một chuyện rất đáng để vui mừng, vốn dĩ bọn họ cũng đâu phải là cẩu độc thân như đám Lưu Long, một người ăn no cả nhà không đói bụng.

Bọn họ còn phải nuôi sống cả gia đình.

Thăng chức tăng lương đối với mọi người mà nói là một chuyện rất rất tốt!

Bình Luận (0)
Comment