Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193: Chênh Lệch Rất Lớn

Chương 193: Chênh Lệch Rất Lớn Chương 193: Chênh Lệch Rất Lớn

Chương 193: Chênh Lệch Rất Lớn

Lưu Long yên lặng ở một bên nhìn tất cả mọi chuyện, một lúc lâu sau lại nhìn Liễu Diễm, khẽ nói: "Mấy năm qua chúng ta một lòng truy cầu siêu năng, ngược lại đã quên đi cuộc sống bình thường, khó trách trước kia Đội Chấp Pháp hỗn loạn."

Bởi vì bọn hắn đã quên điều mà những huynh đệ này cần là gì.

Thăng chức tăng lương, chỉ cần không vượt qua ranh giới của hệ thống này thì mọi người đều muốn theo đuổi.

Mà mấy năm nay Lưu Long không hề thực hiện được nguyện vọng đó của bọn họ.

Về phần Lý Hạo, đến bây giờ hắn vẫn tự xem bản thân là người bình thường, hắn biết những người này muốn gì cho nên đều cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Cũng vì vậy nên dù hắn còn rất trẻ, hơn nữa chỉ mới vừa nhậm chức nhưng tất cả mọi người đều mừng rỡ kêu một tiếng Tuần Sát Sứ đến là ngọt miệng.

Kêu một tiếng cũng không lỗ gì, chỉ cần có thể tiến vào bộ phận hậu cần thì đồng nghĩa với việc bọn họ sắp phát tài rồi!

Liễu Diễm chối bỏ: "Không liên quan gì tới ta, ta chỉ là một phụ tá mà thôi, lão đại, đó là trách nhiệm của ngươi, đừng tùy tiện quăng nồi qua cho ta."

Lúc hai người đang nói chuyện thì Lý Hạo chạy tới, vô cùng vui vẻ nói: "Tất cả mọi người đều tình nguyện dọn đi, ta đã thương lượng với Mộc ti trưởng rồi, ông ấy nói tòa nhà bên cạnh có thể để cho Đội Chấp Pháp dùng, vốn dĩ cũng bị bỏ trống, chỉ cần quét dọn một chút là vào ở được rồi! Lão đại, ngươi nhìn xem, cuối cùng chúng ta cũng đã có trụ sở của riêng mình!"

Lưu Long bật cười, "Không ngờ ngươi thật sự rất biết cách làm việc đấy."

Trước đó ông còn tưởng Lý Hạo sẽ khiến tiếng oán thán đầy trời, còn định bụng dắt theo Liễu Diễm xuống đây là để làm chỗ dựa cho hắn, giúp hắn cản bớt sự oán trách của mọi người đây.

"Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện chiêu mộ một nhóm người làm công tác hậu cần?" Vương Minh hiếu kỳ hỏi.

Lý Hạo vẫn còn nhớ việc này, "Lúc ấy ngươi khuyên ta nên đến Bạch Nguyệt thành, còn bảo mặc dù ta là người bình thường nhưng không sao cả, chỗ Bạch Nguyệt thành cũng cần người bình thường làm hậu cần, cho nên ta lập tức đi hỏi thăm, quả nhiên phân bộ Tuần Dạ Nhân cũng có quyền tuyển dụng người bình thường phụ trách những công việc hậu trường, chỉ là không đi cùng một đường mà thôi, thật ra ta cũng không có số lượng danh ngạch cố định, nhưng mà theo quy củ thì chỉ cần không nhiều hơn Tuần Dạ Nhân là được, sẽ không có vấn đề gì."

"Trí nhớ ngươi rất tốt!"

Lưu Long tán dương một câu, sau đó lại nghiêm mặt dạy dỗ: "Nhưng mà cũng không được quên chuyện chính! Đừng chỉ mãi nghĩ đến chuyện làm quan, dốc hết sức lực vì chuyện này là không tốt, ngươi vẫn nên tự mình suy ngẫm xem làm sao để thực lực tăng lên đi. Bây giờ ngươi đã là phó bộ trưởng, nhưng thực lực hiện tại của ngươi. . . Không ra gì!"

Lý Hạo cười khan đáp: "Lão đại yên tâm, ta vẫn luôn cố gắng tranh thủ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành siêu năng!"

Thực lực?

Phá Bách cũng tạm được mà.

Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, thật ra Lý Hạo cũng không muốn quá mức bận rộn với công việc hậu cần, hiện tại tìm được một số người để chia sẻ trách nhiệm cũng tốt, về sau hắn sẽ có nhiều thời gian để luyện võ hơn.

. . .

Bận rộn làm việc cả một ngày trời.

Ban đêm.

Một đám Tuần Dạ Nhân gồm chín người lái hai chiếc xe, một chiếc là do Liễu Diễm lái, chiếc còn lại chính là chiếc xe lúc trước đã phân cho Lý Hạo, Ngân - 7219.

Lưu Long và mấy người Vân Dao đều ngồi trong chiếc xe kia.

Còn Lý Hạo thì chở theo ba người Vương Minh.

Thật ra Vương Minh không hề bằng lòng ngồi ở ghế phụ, nhưng mà hàng ghế sau đã sớm bị Lý Mộng và Hồ Hạo chiếm cứ, gã cũng lười chen chúc với hai người họ nên đành miễn cưỡng ngồi vào bên cạnh Lý Hạo.

Nhưng sau khi ngồi được một lúc thì gã không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

"Lý Hạo, rốt cuộc ngươi có biết lái xe không?"

Gã nhịn không được hét một tiếng, trước khi lên xe thì gã đã âm thầm quyết định sẽ không chủ động mở miệng trò chuyện với Lý Hạo, kết quả gia hỏa này lái xe kiểu gì thế?

Lý Hạo có chút hưng phấn: "Biết chứ! Trước kia ta đã lái rồi, nhưng chiếc xe đó không cao cấp như chiếc này, chuyện lái xe cũng đơn giản thôi mà, rẽ hướng đổ xăng đạp phanh là được. Lão Vương, ngươi không biết lái sao?"

Bây giờ cấp bậc của hắn đã ngang với Vương Minh, hắn cũng không gọi gã là trưởng quan nữa, tuổi của Vương Minh cũng không lớn lắm, Lý Hạo 20 thì hình như Vương Minh cũng chỉ trạc tuổi hắn, thậm chí còn nhỏ hơn hắn một chút, trước kia gia hỏa này còn gọi hắn Hạo ca.

Kêu người ta là tiểu lão đệ thì không lễ phép, cho nên Lý Hạo lựa chọn gọi gã là lão Vương.

Vương Minh bó tay rồi.

Ta không biết?

Rõ ràng ngươi mới là kẻ không biết!

Khá lắm, đổ xăng phanh lại rẽ hướng là được?

Nói như vậy. . . Hình như cũng không có gì sai, nhưng mà để cho gia hỏa này lái xe quả thật là quá dọa người!

Vương Minh ráng nhịn xuống, nhất định phải giữ bình tĩnh, vẫn là nên tìm chuyện gì đó chuyển dời sự chú ý của bản thân thì hơn, gã sợ hôm nay gã sẽ bị gia hỏa này tra tấn tới mức nôn mất.

"Lý Hạo, tại sao Ngân Thành lại đề cử ngươi làm phó bộ trưởng?"

"À, lão đại nói ta thích hợp với vị trí này, những người khác không thích hợp lắm nên mới chọn ta."

Bốc phét!

Vương Minh muốn mắng người, Lý Mộng phía sau cũng bị biên độ lay động của xe làm cho lảo đảo nghiêng ngã, giờ phút này cũng chỉ đành chen vào nói chuyện, hòng khiến sự chú ý của bản thân tập trung sang chuyện khác, nàng cũng sợ mình sẽ ói trên xe mất, "Lý Hạo ngươi còn chưa tới cảnh giới Trảm Thập phải không? Lần này các ngươi được phân phát một ít năng lượng thần bí, ngươi đã hấp thu chưa, có tương thích với loại năng lượng nào không?"

"Không!"

Lý Hạo uể oải đáp: "Lão sư ta bảo, có lẽ thể chất của ta đặc thù, rất khó có thể tương thích với năng lượng thần bí nên phải chờ một chút. Trước tiên cứ luyện võ cho tốt đã, võ đạo lợi hại thì cũng không thua kém siêu năng bao nhiêu."

"Vậy ngươi đã tiến vào Trảm Thập chưa?"

"Tầm đó!"

Lý Hạo cười nói: "Có lẽ đã đến Trảm Thập cảnh, ta cảm thấy gân cốt cả người mình dường như đều đang đánh nhau, chỉ là chưa từng thực chiến bao giờ, lão sư nói võ sư và Siêu Năng Giả mà không có kinh nghiệm thực chiến thì đều là phế vật!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người trong xe đều trở nên khó coi.

Còn may mà Lý Hạo cũng đã tự gom bản thân mình vào, bằng không bọn họ còn tưởng là Lý Hạo đang mỉa mai ba người.

Vương Minh sắp bị hắn làm cho tức chết, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có đi tìm Viên lão không?"

“Có."

"Ông ấy nói gì với ngươi?"

"Rất nhiều, sao vậy?"

"Không sao cả."

Vương Minh thấy thế thì không hỏi tiếp nữa, xem ra đúng là Viên Thạc hoàn toàn không nhắc đến chuyện thu nhận đồ đệ, trong lòng gã cảm thấy khá hơn một chút, bất quá nghĩ kĩ lại thì… Viên lão không đề cập đến, quả nhiên, đệ tử ký danh thì sẽ không được coi trọng!

Tuy rằng nếu Viên lão thật sự múa trống khua chiêng tuyên truyền thì có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy không vui.

Nhưng ngay cả đệ tử nhà mình mà Viên lão cũng không tiết lộ ra, có thể thấy là đệ tử quan môn và đệ tử ký danh quả thật khác biệt quá lớn, bọn họ đến Ngân Thành mà Viên lão căn bản cũng không thèm để ý, thật là đau lòng!

Bình Luận (0)
Comment