Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1914 - Chương 1914 - Sợ Hãi 5

Chương 1914 - Sợ Hãi 5
Chương 1914 - Sợ Hãi 5

Sau khi suy tư hồi lâu, Cửu sư trưởng thở dài một tiếng: "Đã đến bước này rồi thi... Hai vị thủ hộ, cứ làm vậy đi!"

Lui một bước là sự bắt đầu để lui thêm nhiều bước.

Bọn họ đã nhượng bộ đến mức này rồi thì còn sợ gì nữa?

Hai vị thủ hộ vẻ mặt nhăn nhó.

Lần này hợp tác với Lý Hạo, bọn họ bị hắn áp đảo hoàn toàn, bất tri bất giác bị đối phương ăn đến không còn một mảnh!

Quy thủ hộ còn muốn giãy dụa lần cuối: "Khởi động Chiến Thiên thành sẽ tiêu hao rất nhiều..."

Lý Hạo gật đầu: "Không sao, ta đã chuẩn bị sẵn 300 triệu viên đá năng lượng, Thiên Tinh khoáng mạch gần như đã bị ta đào rỗng! Như vậy đã đủ để khởi động Chiến Thiên thành chưa?"

"..."

Giỏi lắm! Không còn lời gì để nói nữa!

Quy thủ hộ im lặng, Lực Phúc Hải âm thầm líu lưỡi, nó được tận mắt chứng kiến Chiến Thiên thành từng bước tiến vào vực sâu như thế nào... Nhưng biết đâu đây không phải vực sâu mà lại là con đường dẫn đến thiên đường thì sao?

Thế nhưng nó cũng hơi ngạc nhiên vì thủ đoạn của Lý Hạo.

Hắn không dồn ép đến cùng, không yêu cầu quá nhiều, mà là chờ ngươi nhường một bước, sau đó mấy ngày tới lại lấn thêm một chút, cứ tiếp tục như vậy, đến cuối cùng, tất cả vốn liếng đều bị hắn khoắng sạch!

Giờ khắc này, Chiến Thiên thành không còn quá nhiều lựa chọn, bọn họ đã bị sắp đặt để bước sẵn vào bẫy rồi, giờ thì còn ai có thể làm được gì nữa?

Nhịn đau cắt thịt để ngừng tổn hại thêm ư?

Như vậy thì sẽ tổn thất thảm trọng hơn, thế thì thà tiếp tục đi hết con đường này còn hơn.

"Đừng chậm trễ nữa, hành động đi!" Lý Hạo tươi cười xán lạn: "Thuận tiện xử lý tất cả phản quân trong một lần, đám gián điệp sẽ bị vạch trần, trả cho Chiến Thiên thành một thái bình thịnh thế!"

Hòe tướng quân mở miệng: "Lý đô đốc, Chiến Thiên thành có thể tiến vào trong đó không? Ta sợ nó sẽ bị vũ trụ đại đạo bài xích..."

"Có thể!"

Lý Hạo gật đầu: "Bây giờ vũ trụ đại đạo không quá cường đại, có thể coi là đồng khí liên chi với Tân Võ, bài xích không mạnh, hơn nữa dịch chuyển vào đó cũng có lợi, Bản Nguyên Đạo của mọi người có thể thay đổi một cách vô tri vô giác, dần dần chuyển thành tân đạo. Những ai không muốn làm vậy thì có thể chủ động tách ra."

Đã nói đến nước này rồi, lão ô quy không còn xoắn xuýt nữa: "Vậy thì dịch chuyển đi! Nhưng động tĩnh có thể sẽ quá lớn..."

"Không sao cả, ta sẽ bố trí lồng giam ở bốn phương tám hướng! Bây giờ Chiến Thiên thành phong bế đối ngoại, sẽ không có ai đến dò xét."

"Được."

Mấy người thương lượng một phen, sau đó nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.

Ấn thành chủ, đại trận thủ hộ, khởi động trung tâm tòa thành...

Mỗi lần một tòa thành lớn như vậy khởi động đều sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, may mà Lý Hạo đã đào rỗng mỏ Thiên Tinh, nếu không chắc Chiến Thiên thành sẽ không thể khởi động được.

Bọn họ chuẩn bị suốt một ngày.

Đến ngày thứ hai, một tiếng động lớn vang vọng tứ phương, thành trì khổng lồ bị áp súc lại.

Trên bầu trời, Lý Hạo sắc mặt nghiêm túc mở ra một vết nứt, đây là lần đầu tiên hắn dịch chuyển một tòa cổ thành tiến vào, hắn cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng nếu thành công thì kết quả sẽ là một bước đột phá lớn!

Vũ trụ đại đạo không hạn chế thực lực, tương đương với mang theo một tòa thành lớn trong người để tác chiến!

Hơn nữa có một tòa thành trong đó, Hạo Tinh giới sẽ có tọa độ cố định, còn có thể trấn áp cường địch, tạo thành một tuyến phòng ngự vô cùng cường đại.

Giờ khắc này, thiên địa rung động.

Tòa thành chậm rãi bay lên, tiến vào hư không.

...

Cùng lúc đó, vài toà cổ thành khác đều hơi rung động, động tĩnh rất nhỏ.

Ngay sau đó từ Vô Biên thành truyền đến một lực hấp thu rất lớn.

Trong một vài cổ thành, có người giận dữ mắng: "Vô Biên thành làm cái quỷ gì vậy?! Cứ hút như thế thì đừng mơ đến chuyện khôi phục lần 2 nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Hay chúng ta cũng hấp thu năng lượng đi, đừng khôi phục nữa, cứ ở trong chủ thành cả đời cũng tốt..."

"Có phải Vô Biên thành hoàn toàn cắt đứt liên hệ với chúng ta rồi không? Có cảm giác chút Càn Khôn Đại Trận còn sót lại cũng đã vỡ nát..."

"Ai biết được?"

"..."

Trong các cổ thành, có người giận dữ mắng mỏ, có người bối rối không biết làm sao, có người buồn bã bi ai.

Cùng lúc đó, trong Cự Phượng thành.

Hồng Trần khẽ nhíu mày nhìn lên hư không, gã nghi hoặc.

Vô Biên thành hấp thu năng lượng lần nữa nên mới khiến tám đại chủ thành rung động sao?

Thế nhưng trước đó Vô Biên thành mới hấp thu rồi mà.

Khôi phục lần hai đã bị Lý Hạo trì hoãn.

Hiện tại khôi phục lần nữa thì sẽ rút ra năng lượng trong thiên địa, khiến thiên địa yếu ớt hơn, nó không có ích gì trong việc tu luyện của người Ngân Nguyệt.

Lý Hạo muốn làm cái gì?

Trong lòng gã cảm thấy bất an.

Giờ phút này, lại có người nhanh chóng đến báo: "Đại nhân, Đại Hoang Vương xung đột với hoang thú, hoang thú chủ động xâm lấn đại lục phương Đông. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Chủ động xâm lấn ư?"

Hồng Trần quên đi suy nghĩ trong đầu, cười nói: "Tiếp tục tiếp xúc với Đại Hoang Vương, cũng tạo chút áp lực cho đám hoang thú. Mà việc mấu chốt vẫn là dò xét vị trí Hỗn Độn chi ý, phải nắm giữ ưu thế tuyệt đối! Có thể kết thúc sự xâm lấn của Đại Hoang bất cứ lúc nào, phá vỡ Hỗn Độn!"

“Rõ!"

Người kia nhanh chóng rời đi.

Hồng Trần trầm mặc, hồi lâu sau, gã lẩm bẩm: "Mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng ta hi vọng, nhưng vì sao càng ngày ta càng cảm thấy bất an?"

Dù Lý Hạo chiếm được Vô Biên thành, giết chết được Trịnh Công thì phe hắn cũng đã tổn thất thảm trọng, ngày đó Trương An đang ở cạnh gã, Lý Hạo không có Trương An trợ giúp, tổn thất nặng nề là điều đương nhiên.

Vậy vì sao gã vẫn lo lắng?

Hay nỗi bất an này không tới từ Lý Hạo mà là người khác?

Kẻ đó là ai?

Vị Hồng Nguyệt Đế Tôn bị phong ấn kia ư?

Hay là người Kiếm Thành?

Hay là người cổ thành khác?

Nhưng những tên kia đều khôi phục chưa lâu, thực lực có hạn, gã hiểu bọn họ rất rõ, những người này không thể nào trở thành mối phiền phức lớn cho gã mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment