Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1915 - Chương 1915 - Sợ Hãi 6

Chương 1915 - Sợ Hãi 6
Chương 1915 - Sợ Hãi 6

Giờ khắc này, Hồng Trần bất an.

Sắc mặt Ánh Hồng Nguyệt đang rất khó coi, mấy vạn siêu năng của 3 tổ chức lớn và Hạo Thiên thần sơn tới Đại Ly, đến lúc này chỉ còn lại mấy ngàn người.

Gã cảm thấy bản thân đã vô cùng cảnh giác, thế nhưng vẫn hao binh tổn tướng tại Đại Ly!

Từ khi Càn Vô Lượng tới đây, gã đã nhiều lần gặp khó.

Giờ phút này, nhìn thấy Thương Sơn đang ở ngay trước mắt, muốn đi từ phương Bắc đến phương Tây, cứ đi dọc theo Thương Sơn là được, không cần băng qua Thương Sơn.

Nhưng Ánh Hồng Nguyệt lại cảm nhận được nguy cơ rất lớn.

Bên cạnh, Diêm La đã mất khống chế, gã ta vô cùng táo bạo, thấy Ánh Hồng Nguyệt dừng bước lại, gã ta nghiến răng nghiến lợi quát: "Chần chờ cái gì? Không phải ngươi muốn đến phương Tây sao? Đi đi! Mẹ kiếp, trì hoãn nữa thì người của Diêm La ta sẽ chết sạch!"

"Đừng nóng vội..."

Diêm La nổi giận: "Không nóng vội cái gì? Chúng ta vẫn luôn bị đuổi giết, tên kia quá đáng ghét, đã vậy ngươi còn không giết được hắn. Nếu là ta thì đã tử chiến đến cùng với hắn rồi, ngươi thật sự không giết được hắn sao? Hay ngươi có mưu đồ gì đó, chờ chúng ta chết sạch rồi mới ra tay?"

Ánh Hồng Nguyệt nhíu mày.

Trước đây, mấy vị thủ lĩnh sẽ không chất vấn gã như vậy, nhưng hôm nay Diêm La quá nóng giận, Phi Kiếm Tiên và Hạo Thiên sơn chủ cũng không nói một lời, hiển nhiên là bọn họ cũng đã chán ngấy cuộc sống chạy ngược chạy xuôi, bôn ba khắp nơi, tử thương vô số những ngày qua!

Gã nhìn về phía Thương Sơn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Rốt cuộc là Càn Vô Lượng đang đuổi giết mình, hay là Lý Hạo vẫn luôn theo dõi mình, gã cảm thấy Lý Hạo chưa bao giờ buông tha suy nghĩ giết chết gã, nhưng có lẽ hắn đã biết được chuyện gì đó nên không tự mình đến đây.

Bây giờ gã muốn đến phương Tây để tìm kiếm cơ hội, Càn Vô Lượng đã nhìn ra điều đó, có phải Lý Hạo cũng đang âm thầm quan sát mọi chuyện hay không?

Tên nhóc bị thành viên tổ chức Hồng Nguyệt săn giết tại Ngân Thành năm xưa bây giờ càng ngày càng thâm trầm.

Trong lòng gã có chút bất an và nôn nóng, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi không thể giải thích.

Giờ khắc này, dường như gã đã hiểu ra điều gì đó.

Gã có thể làm lại mọi chuyện không?

Lúc trước, ở Ngân Thành, Lý Hạo cũng có cảm giác thế này ư?

Lúc nào cũng có kẻ nhắm đến hắn, uy hiếp tính mạng của hắn, mỗi một bước đều có người an bài sẵn, từng người bên cạnh chết đi, hắn phải thấp thỏm lo âu chờ đợi thời khắc tử vong phủ xuống!

Mà bây giờ, gã đang có tâm tình giống vậy! Thế nhưng gã không có cách nào kháng cự.

Trừ khi gã đi liều mạng một phen.

Nhưng Diêm La nghĩ quá đơn giản, nếu gã liều mạng, phong ấn mà xảy ra vấn đề thì đó không chỉ vấn đề của Lý Hạo, gã mới là kẻ sẽ gặp xui xẻo đầu tiên!

Mà Lý Hạo... Nghe nói, Viên Thạc đã chết!

Trái tim gã hơi quặn đau, đó là cảm giác sợ hãi bất an.

Viên Thạc đã chết, Lý Hạo không cần cố kỵ điều gì nữa, Lý Hạo còn lo lắng phong ấn bị phá sao?

Bây giờ, phong ấn chính là điểm mấu chốt của gã, của Nguyệt Thần, của Hồng Trần, cũng là điểm mấu chốt mà tất cả mọi người muốn giữ vững!

Nhưng đó không phải ranh giới cuối cùng của Lý Hạo!

Thật nực cười!

Ánh Hồng Nguyệt lẩm bẩm: "Giết Viên Thạc là quyết định ngu xuẩn nhất của bọn họ!"

Mấy người kinh ngạc nhìn gã, ngươi đang nói ai?

Ánh Hồng Nguyệt trầm giọng nói: "Đi thôi, có lẽ Càn Vô Lượng sẽ ngăn cản chúng ta, hãy cẩn thận, nhất là mấy người các ngươi!"

Gã truyền âm: "Đừng ham chiến, lúc cần chạy thì phải chạy, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt! Dù bỏ lại tất cả thủ hạ, chỉ cần chúng ta còn sống thì sẽ vẫn còn hi vọng, tuyệt đối đừng để đối phương bắt được cơ hội! Lý Hạo đã mất khống chế, có người đã thả ra ma quỷ trong lòng hắn, thật đáng chết!"

Mấy người im lặng!

Chuyện này thì có quan hệ gì với Lý Hạo?

Mẹ kiếp! Càn Vô Lượng và đám người Đại Ly Vương dẫn người đuổi giết chúng ta, tên Ánh Hồng Nguyệt khốn kiếp này tức giận đến mất lý trí rồi ư? Lý Hạo vốn không ở đây!

Ánh Hồng Nguyệt không nói gì thêm.

Giờ khắc này, trong lòng gã đang có rất nhiều suy nghĩ.

Có lẽ việc gã đến phương Tây tìm Nguyệt Thần là điều Lý Hạo mong muốn, gã có thể bình an vô sự nhưng những người bên cạnh gã có lẽ sẽ chết hết.

Hắn muốn gã nếm thử cảm giác sợ hãi, cô độc và bị phản bội sao?

Lý Hạo, ngươi sẽ không được như ý đâu!

Hạo Tinh giới.

Vũ trụ rung chuyển, đại đạo hơi kháng cự.

Lý Hạo rống to một tiếng, thân thể hóa thành người khổng lồ, một tay hắn nắm lấy tòa thành, nâng nó tiến vào trong Hạo Tinh giới.

Sấm sét lập tức nổi lên bốn phía!

Dường như hành động của Lý Hạo lần này đã khiến đại đạo bất mãn.

Bình thường chỉ mang mấy người đến thì thôi, hôm nay hắn trực tiếp mang cả một tòa thành lớn tiến vào, đối với vũ trụ đại đạo mà nói, đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

Bốn phương tám hướng, vô số vì sao tụ đến.

Tại khu vực xa xôi, các vì sao cũng lóe lên.

Vài vì sao Lý Hạo chưa từng phát hiện trước đó cũng nhanh chóng lao đến, bộc phát ra lực lượng đại đạo như muốn trấn áp cổ thành, trấn áp thiên địa!

Đây là lần đầu tiên có thứ không phải lực lượng Hồng Nguyệt nhưng lại khiến vũ trụ đại đạo bộc phát.

Sắc mặt Lý Hạo hơi ngưng trọng.

Dù đã có suy đoán từ trước, nhưng khi thấy vũ trụ đại đạo kháng cự như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ...

Sấm sét nổi lên bốn phía!

Lý Hạo bay lên, dùng một quyền đánh tan sấm sét, ngay sau đó, nhiều sấm sét cuốn tới hơn, Lý Hạo đánh nát chúng, hấp thu lực lượng đại đạo, nếu là bình thường thì hắn rất thích cách bòn rút năng lượng này.

Nhưng hôm nay, hắn sợ sấm sét quá nhiều mà mình không đối phó được, cuối cùng bị đại đạo lôi đình đánh chết.

Tuy hắn rất mạnh nhưng thực tế cũng chỉ là tu sĩ 36 đạo mà thôi.

So với toàn bộ vũ trụ đại đạo thì không đáng nhắc tới.

Sấm sét không ngừng công kích Lý Hạo.

Ánh mắt Lý Hạo lóe lên, ngay sau đó, hắn nghiêm nghị quát: "Chiến Thiên quân!"

"Có!"

Phía dưới, mấy vạn Chiến Thiên quân hét lớn!

"Dám chiến với trời hay không?"

"Chiến!"

Tiếng quát chấn động thiên địa!

"Mở ra đạo mạch trong cơ thể, nghênh chiến đại đạo lôi đình, hấp thu lực lượng đại đạo, hôm nay, các ngươi hãy đấu với trời!"

"Chiến thiên!"

Bạo rống vang vọng đất trời.

Bình Luận (0)
Comment