Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1923 - Chương 1923 - Hợp Mưu 2

Chương 1923 - Hợp mưu 2
Chương 1923 - Hợp mưu 2

"Đương nhiên!"

Giáp đen gật đầu: "Người này rất liều mạng, Vô Biên thành đã bị đối phương đánh hạ, thực lực không yếu, mấy vị Thánh Nhân ở đó đều bị giết... Có lẽ cũng có những nhân tố khác, nhưng hắn chắc chắn có năng lực đánh giết Thánh Nhân! Vậy nên hắn sẽ không quá e sợ Đại Hoang, Hồng Trần đại nhân nhờ ta chuyển lời đến mấy vị, đừng coi thường Lý Hạo... Biện pháp tốt nhất là để Hỗn Độn bao trùm xung quanh Cụ Phong thành, trong thành sẽ phái nhiều cường giả hơn đến đây để hiệp trợ Đại Hoang giết chết Lý Hạo!"

Mã Tôn im lặng.

Nếu bọn chúng làm vậy, khi đó kẻ bị giết chết chắc không chỉ có mình Lý Hạo.

Giết hoang thú Thánh Nhân của Đại Hoang, phá vỡ Đại Hoang, cưỡng ép tiến hành khôi phục lần hai, như vậy thì các ngươi cũng chẳng có tổn thất gì, không phải sao? Nếu vừa giết được Lý Hạo, vừa có thể phá vỡ Đại Hoang thì lại càng tiện.

Hoang thú đã tồn tại nhiều năm, sao lại không nhìn ra ý đồ của những người này.

Hợp tác với những kẻ này chẳng khác gì bảo hổ lột da.

Đại Hoang khuếch trương, phe Lý Hạo không yếu, dù Đại Hoang có vài vị Thánh Thú nhưng chưa chắc đã đánh bại được phe đối phương, có lẽ bọn chúng sẽ tổn thất không nhỏ, đây cũng là điều mà mấy vị hoang thú Thánh Đạo lo lắng.

"Mấy ngày nay không thấy Lý Hạo."

"Có lẽ hắn đang bế quan hoặc đang mưu đồ gì đó, có lẽ hắn đã tiến vào Đại Hoang!"

"Không có khả năng!"

Mã Tôn lắc đầu: "Con dân Đại Hoang đều có khí tức hoang thú và khí tức Hỗn Độn, kẻ ngoại lai như các ngươi tiến vào thì chúng ta sẽ lập tức cảm nhận được, nếu Lý Hạo đến đây, chúng ta sẽ lập tức phát hiện ra!"

Vị Thánh Nhân kia nhẹ nhàng gật đầu.

Quả thật đám hoang thú này rất nhạy cảm, nếu không, khi song phương giáp giới, không thể nào chỉ có mình vị Thánh Nhân này đến đây mà là sẽ có nhiều người hơn, nhưng song phương vừa mói tiếp xúc, hoang thú đã nhanh chóng cảm giác được rồi lập tức tách Hỗn Độn và Cụ Phong thành ra.

Cụ Phong thành có thể dịch chuyển nhưng làm vậy cũng vô dụng, thành dịch chuyển tiến đến thì đối phương có thể cách lý khí tức Hỗn Độn quanh đó, cả tòa thành sẽ rơi vào vòng vây của Đại Hoang mà không thể ra khỏi cổ thành, như vậy thì sẽ rất phiền phức.

Hoang thú khống chế Đại Hoang.

Bọn họ thả gã tiến vào là vì một vị Thánh Nhân không đủ sức phá vỡ Đại Hoang, nơi đây có không ít hoang thú Thánh Đạo, khoảng chừng sáu vị, hơn nữa đây là những kẻ mà gã có thể nhìn thấy.

Còn nữa không?

Ai biết được.

Thánh Nhân đến từ cổ thành thầm nghĩ, phải nhân cơ hội này giết chết Lý Hạo, nếu không được thì phải nghĩ biện pháp giải quyết Đại Hoang, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, trực tiếp khôi phục thiên địa là tốt nhất.

Đại Hoang xâm lấn thiên địa, nếu diệt Đại Hoang thì kết quả có lẽ không chỉ là khôi phục lần hai, thậm chí có thể sẽ khiến thiên ý ưu ái bọn họ, tạo nhiều điều thuận lợi cho bọn họ hơn, dù sao hiện tại Đại Hoang cũng chẳng khác gì kẻ xâm lấn gây nhiễm độc cho thiên địa.

...

Hai phe giằng co.

Lúc này, Lý Hạo đã đến đây, hắn nhìn về phía quân Đại Hoang đối diện, trên người bọn họ tràn ngập khí tức Đại Hoang và khí tức Hỗn Độn, bọn họ khiếp đảm nhưng vẫn bị ép khai chiến.

Mỗi lần có người chết trận đều sẽ có một ít khí tức Hỗn Độn tràn ra tiến vào hư không, ngay sau đó sẽ có hoang thú xông ra, phóng ra nhiều khí tức Hỗn Độn hơn để xâm lấn thiên địa, địa bàn Đại Hoang đang chậm rãi khuếch trương.

Nếu không có người ngăn cản thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ xâm chiếm toàn bộ đại lục phương Đông.

"Hầu gia!"

Giờ phút này, mấy vị cường giả đuổi tới đây.

Khí tức Triệu thự trưởng đã cường hãn hơn, Lý Hạo nhìn thoáng qua, có lẽ vị này sẽ bước vào cảnh giới Nhật Nguyệt thất trọng sớm thôi.

Nhật Nguyệt thất trọng mở ra ít nhất 28 mạch, có lẽ Triệu thự trưởng đã mở 27 mạch, mạch thứ 28 chỉ còn thiếu 1 – 2 khiếu huyệt nữa thôi đúng không?

Mấy người Quang Minh Kiếm cũng đã tới, tất cả đều cường đại hơn trước đó rất nhiều.

Quang Minh Kiếm không nằm trong 10 người được thúc đẩy tăng lực trước đó, bây giờ, nàng đã là Nhật Nguyệt tứ trọng.

Mà trong 10 người được Địa Diệu cưỡng ép tăng lên kia, Hầu Tiêu Trần, Viên Thạc, Khổng Khiết đã chết trận, những người còn lại bây giờ đều đã là cường giả Nhật Nguyệt tứ trọng, thậm chí là ngũ trọng.

So với lần đối phó Vô Biên thành, lực lượng phe Ngân Nguyệt đã mạnh mẽ hơn nhiều.

Giờ phút này, đám người Lâm Hồng Ngọc còn chưa tới, Lý Hạo cũng không để bọn họ tới đây mà là lệnh cho bọn họ tiếp tục tiến hành cải cách.

Lúc này, Lý Hạo nhìn thấy vị nữ tướng mặc kim bào cưỡi bạch mã kia.

Hắn biết người kia là ai.

Đó là con gái của Đại Hoang Vương, nghe nói cũng là một viên hãn tướng. Bên cạnh nàng ta có vạn quân sĩ tinh nhuệ của Đại Hoang, bọn họ không hề kém cạnh gì so với Liệp Ma quân.

Ánh mắt Lý Hạo nhìn xa hơn, Đại Hoang có vẻ hơi lờ mờ, không thể nhìn rõ ràng, nguyên nhân là vì Đại Hoang bị khí tức Hỗn Độn bao trùm, khiến tầm nhìn không thể nào thấy rõ.

"Đại Hoang Vương đã xuất hiện chưa?"

"Chưa."

Triệu thự trưởng lắc đầu: “Cho đến bây giờ, trừ vị Quân công chúa này ra, đến một tên ra dáng nhân vật cấp cao của Đại Hoang cũng chưa từng xuất hiện..."

Ông nói tiếp: "Nếu ta đoán không sai thì có lẽ bọn họ đã bị hoang thú cầm tù hoặc thậm chí là đánh chết! Khả năng bị đánh chết không sao, dù sao đám hoang thú còn cần quân Đại Hoang xuất lực, nhưng đối phương rất có thể đã bị nhốt."

"Hoang thú xuất hiện trong quân Đại Hoang, quân Đại Hoang có vẻ không tình nguyện cho lắm, có lẽ hoang thú đã cưỡng chế tiếp quản Đại Hoang."

Triệu thự trưởng đã nhìn ra một phần chân tướng, ông lại nói: "Hầu gia muốn liên lạc với Đại Hoang Vương ư?"

Ông lắc đầu: "Rất khó, cũng rất nguy hiểm! Hơn nữa Đại Hoang Vương không có quan hệ gì với đại cục. Mấu chốt là đám hoang thú kia, dù Đại Hoang Vương không yếu thì tối đa cũng chỉ là Nhật Nguyệt tứ ngũ trọng, không thể nào mạnh hơn."

Liên lạc với Đại Hoang Vương cũng không có ý nghĩa gì.

Ông không đề nghị Lý Hạo mạo hiểm tiến vào Đại Hoang để liên lạc với Đại Hoang Vương.

Lý Hạo mở miệng: "Ngươi đoán xem, có kẻ nào thuộc phe Hồng Trần ở trong địa bàn Đại Hoang hay không?"

Nghe vậy, Triệu thự trưởng chần chờ một chút rồi nhanh chóng gật đầu: "Có khả năng! Kế hoạch khôi phục của những kẻ đó đã thất bại, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, giải quyết Đại Hoang sẽ khiến bọn họ nhanh chóng khôi phục, dù không giải quyết được Đại Hoang thì bọn họ cũng muốn nhìn thấy chúng ta và Đại Hoang lưỡng bại câu thương. Lần này Đại Hoang chủ động tiến công có lẽ cũng vì được những người này trợ giúp."

Bá Đao nóng nảy, không còn vẻ lãnh khốc lúc trước, trầm giọng nói: "Vậy thì chiến! Đại Hoang tuy mạnh nhưng không phải là không thể chiến một trận!"

Lý Hạo liếc Bá Đao, lắc đầu: "Phải tổn thất bao nhiêu người mới đủ? Hoang thú có tối thiểu 5 – 6 vị Thánh Đạo, còn có phe Hồng Trần đang nhìn chằm chằm, dù Ngân Nguyệt ta dùng hết toàn lực đánh chết được vài Thánh Nhân thì cuối cùng kết cục vẫn sẽ là lưỡng bại câu thương! Hơn nữa bây giờ chỉ mới là bắt đầu..."

"Chẳng lẽ phải tiếp tục nhẫn nhịn sao?"

Bá Đao nóng nảy, đao ý tràn lan: "Trước đó khi đánh chiếm Vô Biên thành, hầu gia đã nói rằng trời đã sáng, Ngân Nguyệt không cần ẩn núp nhẫn nhịn, hạ mình cầu toàn nữa, chẳng lẽ bây giờ lại phải nhượng bộ sao?"

Những người này đã hiếu chiến hơn trước kia rất nhiều.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Bình Luận (0)
Comment