Lý Hạo lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không nhẫn nhìn, giờ không như ngày xưa, ta đã giết được thánh nhân, chúng ta không cần sợ gì cả! Sao lại phải nhẫn nhịn cầu hoà? Nhưng ta không muốn thương vong quá lớn, cứ yên tâm chờ đi."
Thiên Kiếm trầm giọng: "Bá Đao, chờ hầu gia ra lệnh đi, ngươi gấp cái gì?"
Ngày xưa Bá Đao là một người rất an tĩnh, nhưng bây giờ ông không an tĩnh được nữa.
Tất cả mọi người đều đang nhen nhóm khát vọng diệt thế, hận không thể lập tức giết sạch tất cả địch nhân.
Lý Hạo trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng: "Có thể liên lạc với vị Quân công chúa này không? Ta muốn tiến vào Đại Hoang, có biện pháp nào không?"
"Hầu gia..."
Lý Hạo xua tay: "Không sao cả, dù là ở trong Đại Hoang thì đám gia hỏa kia cũng không đối phó được với ta! Hơn nữa, Đại Hoang Vương chắc chắn sẽ không cam chịu làm con rối mặc cho đám hoang thú cầm tù, cũng không nỡ hi sinh mấy triệu tướng sĩ tinh nhuệ này làm đá lót đường cho hoang thú xâm lấn, mục đích của những hoang thú này rất rõ ràng, bọn chúng muốn dùng khí tức Hỗn Độn khi những chiến sĩ này chết trận để xâm lấn đại lục phương Đông. Vậy nên ta và hắn có khả năng hợp tác."
"Hợp tác?"
Lý Hạo mỉm cười gật đầu: "Đại Hoang không thôi thì chẳng có gì đáng nói! Mấu chốt ở chỗ hoang thú và người bên phe Hồng Trần..."
Hắn nhìn Triệu thự trưởng, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Ta có một quyết định tương đối mạo hiểm, cần 2 đại quân và chư vị phối hợp, nếu thành công thì có rất nhiều thu hoạch, nếu thất bại thì... Mặc kệ nó!"
Lý Hạo cười: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng nếu thành công thì lợi ích thu được sẽ không cách nào tưởng tượng được!"
Triệu thự trưởng vội nói: "Hầu gia cứ nói đi."
"Ta cần mấy triệu đại quân cùng bùng nổ khí tức, hò hét vang vọng thiên địa, che khuất bầu trời, mê hoặc cường địch, khiến kẻ địch nhận lầm ta là người phe bọn họ..."
Lời hắn nói hơi mập mờ nhưng Triệu thự trưởng lại nghe hiểu.
Lý Hạo muốn đại quân ác chiến bộc phát khí tức, huyết khí quấy nhiễu thiên địa, che khuất bầu trời là vì phe Hồng Trần sao?
Để cái vị ở Trấn Tinh thành kia nhận lầm phe Hồng Trần là viện quân của hoang thú, cũng khiến hoang thú nghĩ rằng người của Hồng Trần kia là viện quân của Lý Hạo?
Ông phán đoán một phen, sau đó trầm giọng: "Rất mạo hiểm, bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp! Nếu song phương nhận ra lẫn nhau thì chúng ta sẽ gặp bất lợi! Mấy triệu tướng sĩ bộc phát khí huyết và khí tức Hỗn Độn sẽ quấy nhiễu thiên địa... Cách này không tệ, nhưng hai bên phải tiếp xúc hoặc dùng ngôn ngữ để câu thông..."
Lý Hạo lắc đầu: "Đừng liên hệ bằng ngôn ngữ, cứ cược đi! Cược thắng thì chúng ta thắng lớn! Thua cuộc thì vẫn còn đường lui."
Lần này không phải đường cùng.
Chiến Thiên thành đã dịch chuyển đến gần thông đạo, có thể trốn thoát bất cứ lúc nào.
Trước đó Lý Hạo đi gặp Vu Hải chính là vì điểm này, nhưng chuyện này cần hai phe phối hợp, đại quân tác chiến của Đại Hoang cần quấy nhiễu thiên địa, mấy triệu binh sĩ khí huyết ngập trời, tiếng hò hét chấn động thiên địa thì mới có khả năng che giấu tất cả.
Nếu không, những kẻ kia đều là cường giả đỉnh cấp, thậm chí là cường giả Thiên Vương, bọn họ có thể không nhận ra nhau ư?
Một phe bộc phát thì tác dụng không đủ lớn, cần hai phe cùng phối hợp mới được.
Mà phe Hồng Trần quen hành động ẩn núp, Lý Hạo cảm thấy người kia chắc chắn sẽ núp ở hậu phương, tuyệt đối sẽ không lao tới tiền tuyến.
Bản thân Hồng Trần có đến 99,9% là không ở trong địa bàn Đại Hoang.
Gã chắc chắn là một cường giả Thiên Vương, nếu đám hoang thú Đại Hoang không quá ngu ngốc thì sẽ không bỏ mặc một vị Thiên Vương tiến vào phạm vi lĩnh vực, tất cả đều là suy đoán của Lý Hạo, mà đó đều là suy đoán có căn cứ.
Vậy nên dù phe Hồng Trần phái Thánh Nhân tới thì số lượng sẽ không quá nhiều, chắc chắn sẽ không nhiều hơn số lượng hoang thú Thánh Đạo của Đại Hoang.
Hắn tiến vào đó, tuy trông như chỉ có một thân một mình nhưng hắn có thể triệu hoán mấy vị Thánh Nhân bất cứ lúc nào, có lẽ có thể nhân cơ hội chém giết mấy vị Thánh Nhân!
Kế hoạch này cần Đại Hoang Vương và quân Đại Hoang phối hợp với hắn.
Nếu thành công thì sẽ diệt trừ được rất nhiều Thánh Nhân, thậm chí là diệt trừ Vu Hải.
Hắn còn lo lắng một điều, nếu giết sạch hoang thú Đại Hoang thì có thể dẫn đến Hỗn Độn vỡ nát, thiên địa khôi phục lần hai hay không... Vấn đề này cần Đại Hoang Vương ủng hộ và cung cấp một chút tin tức.
Vì thế nên hắn rất muốn đi gặp Đại Hoang Vương một lần.
Lý Hạo thầm nghĩ.
Triệu thự trưởng do dự, ông nhìn về phía đối diện, mở miệng nói: "Khí tức của chúng ta và Đại Hoang không hợp nhau, tiến vào sẽ sẽ bị đối phương nhanh chóng phát hiện. Vậy bây giờ chỉ còn cách giao chiến, hầu gia, lát nữa ta sẽ tự mình chiếu cố vị Quân công chúa này, chỉ sợ đối phương phản bội, tương kế tựu kế dụ hầu gia tiến vào Đại Hoang."
"Không sao cả."
Lý Hạo lắc đầu, Triệu thự trưởng thở dài một hơi: "Hầu gia không nên để Càn Vô Lượng rời đi, có hắn ở đây thì có thể phán đoán xem đối phương có thực tình muốn hợp tác hay không."
Mọi người vốn rất bài xích tên kia, nhưng bây giờ không kì thị như trước nữa, có một vài thời điểm Càn Vô Lượng rất hữu dụng.
Lý Hạo bật cười: "Chắc là hắn sẽ trở lại sớm thôi."
"Sớm ư?"
Triệu thự trưởng ngạc nhiên, Ánh Hồng Nguyệt không phải kẻ dễ đối phó, Càn Vô Lượng có thể nhanh chóng giải quyết phiền phức bên phía Ánh Hồng Nguyệt sao?
"Không cần lo trước lo sau!"
Lý Hạo lại nói: "Chuyện tiến quân, xuất kích, ngươi cứ trao đổi đi, không được cũng không sao! Nếu không thành công thì đại quân tổng tiến công gây hỗn loạn, nếu không được nữa thì hạ thấp tiêu chuẩn xuống!"
"Ta hiểu!"
Triệu thự trưởng gật đầu.
Giờ khắc này, Quang Minh Kiếm lên tiếng: "Hầu gia, chuyện tiến công…?"
"Ngươi là Đông Phương đô đốc, ngươi chỉ huy!"
"Rõ!"
Quang Minh Kiếm hưng phấn, nhanh chóng trở về chiến trường, ngay sau đó, kiếm quanh chiếu rọi bầu trời, tiếng rống to vang lên: "Xuất kích!"