Oanh!
Mấy chục vạn đại quân rầm rầm xông về phía mấy triệu đại quân đối diện, nơi đây là khu vực hoang nguyên, địa hình rộng lớn, song phương dùng ranh giới của khí tức Hỗn Độn để phân chia địa bàn, lúc này, hai đại quân nhanh chóng lao vào nhau.
Oanh!
Tiếng va chạm như sấm nổ, tiếng la giết chấn động thiên địa.
Lý Hạo yên lặng đứng nhìn.
Ngân Nguyệt quân càng ngày càng cường đại.
Phía trước, Chiến Thiên quân và Liệp Ma quân tựa như thanh đao nhọn xuyên thẳng trái tim đối phương, Đại Hoang nhiều kỵ binh, thực lực chiến sĩ cũng không yếu, nhưng đối mặt với Ngân Nguyệt quân thì lại liên tục bại lui, đám hoang thú nhanh chóng gia nhập chiến trường.
Võ sư Ngân Nguyệt cũng xuất chiến, tiếng hô hào vang tận mây xanh!
Trong chiến trường, nữ tướng kim bào bạch giáp nhanh chóng xuất chiến, lúc này, Triệu Thự Quang biến mất, xuyên qua hư không, trong chớp mắt, một đại ấn giáng xuống, bầu trời vỡ nát.
Quân công chúa chỉ có chiến lực Nhật Nguyệt, thậm chí miễn cưỡng mới đến trung kỳ, sao có thể địch nổi Triệu thự trưởng sắp bước vào hậu kỳ được, trong giây lát, nàng ta đã bị áp chế, nếu không có bạch mã cường hãn, động tác nhanh nhẹn chở nàng tránh thoát mấy lần sát chiêu của Triệu thự trưởng thì e rằng nàng ta đã bị Triệu thự trưởng chém giết tại chỗ.
Lý Hạo quan sát, hoài nghi Triệu thự trưởng không hề có ý định trao đổi mà là muốn trực tiếp giết chết đối phương!
Ngay sau đó, quanh Triệu thự trưởng xuất hiện mấy hoang thú đến trợ giúp Quân công chúa.
Lý Hạo nhướng mày, trong mắt lóe kim quang.
Đám hoang thú kia hình như không có ý định giúp vị công chúa kia mà là đang bảo hộ bạch mã, chẳng lẽ bạch mã đó có lai lịch không tầm thường?
Hắn chỉ nhìn một hồi rồi không để ý nữa, hắn tiếp tục quan sát quân sĩ Đại Hoang. Sau đó hắn giương tay kéo lấy từng luồng khí tức Hỗn Độn yếu ớt.
Tuy nói là muốn thương nghị cùng đối phương nhưng Lý Hạo sẽ không đặt hết hi vọng vào đó, bản thân hắn cũng đang nghĩ biện pháp ẩn nấp tiến vào Đại Hoang.
Hắn đưa một chút khí tức Hỗn Độn tiến vào trong cơ thể, sau đó lặp tức khẽ nhíu mày.
"Hỗn Độn là đạo, vạn vật cũng là đạo, Hỗn Độn cũng có đại đạo đối ứng mới đúng..."
Hỗn Độn không nên bị bài xích như vậy.
Nếu không, ngày sau cường giả tân đạo tiến vào vũ trụ tinh không chẳng lẽ cũng sẽ bị Hỗn Độn bài xích ư?
Vậy nên có lẽ Hỗn Độn đạo cũng có đạo mạch đối ứng.
Lý Hạo yên lặng cảm ứng.
Một lát sau, ánh mắt khẽ thay đổi, trong cơ thể có một nơi có chút dao động mơ hồ.
Lý Hạo nhanh chóng hấp thu một chút khí tức Hỗn Độn, khí tức Hỗn Độn vốn bị bài xích khi tiếp xúc với chỗ kia trong cơ thể thì lập tức biến mất, ánh mắt Lý Hạo sáng lên.
Quả nhiên là vậy! Ta biết ngay mà!
Vạn vật đều có đạo, không thể nào Hỗn Độn không thuộc về phạm trù đại đạo được.
Như vậy thì sẽ dễ hơn nhiều.
Hắn lập tức hấp thu thật nhiều khí tức Hỗn Độn.
Giờ phút này, song phương ác chiến, vô số quân sĩ chết trận, thậm chí có hoang thú bị giết, Hỗn Độn tràn lan, Lý Hạo nhanh chóng rút ra những khí tức Hỗn Độn này.
...
Đại Hoang.
Mã Tôn đang điều khiển Hỗn Độn lan tràn, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Rất nhiều người đã chết, hoang thú cũng chết vài con, nhưng phạm vi Hỗn Độn lan tràn không được như mong muốn, hình như có một phần đã biến mất.
Nó cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu.
Chỉ có hoang thú mới có thể thu nạp khí tức Hỗn Độn, còn Nhân tộc Đại Hoang thì bởi vì từ trước đến nay luôn sinh tồn cùng hoang thú nên trong cơ thể ẩn chứa một chút huyết mạch hoang thú, nhờ thế mới có thể chứa đựng được, những người khác thì không thể hấp thu.
Như vậy thì khí tức Hỗn Độn đã đi đâu?
Nó vừa nghĩ thế, phía đối diện bỗng nhiên có thiên ý dao động, thiên địa chấn động, nó hiểu ra, thầm mắng một tiếng.
Lại là thiên ý bài xích, thiên ý này càng ngày càng mạnh, đến cả Hỗn Độn mà cũng bị xóa bỏ một chút.
Nếu chờ đợi thêm nữa, dù Đại Hoang không khuếch trương thêm thì có lẽ thiên ý cũng vẫn chủ động tiêu diệt Hỗn Độn.
Không thể đợi thêm nữa.
...
Cùng lúc đó.
Trong cơ thể Lý Hạo, khí tức Hỗn Độn biến mất, một đạo mạch nhanh chóng hiện ra, Lý Hạo nở nụ cười.
Đạo mạch Hỗn Độn!
Có cảm giác nó rất mạnh...
Hắn bắt đầu mở ra từng chút một, trên người nhanh chóng có một cỗ khí tức Hỗn Độn nhàn nhạt tràn lan.
Ngay sau đó, Lý Hạo đột nhiên biến mất.
Lúc này, Quân công chúa đang khổ chiến, đám hoang thú tới tiếp viện đều không địch nổi Triệu thự trưởng, thậm chí có 2 con đã bị chém giết, Triệu thự trưởng quá mạnh!
Quân công chúa càng thêm hiểu vì sao phụ vương cự tuyệt xuất chinh.
Thiên Tinh cường đại như thế, đến hoang thú cường đại còn bị đánh chết thì bọn họ khai chiến để làm gì?
Đối với những lời Triệu thự trưởng truyền âm cho nàng, nàng ta do dự, lo lắng đối phương chỉ đang cố ý quấy nhiễu chính mình, nếu thật sự muốn hợp tác thì vì sao lại ra tay hung ác như vậy?
Oanh!
Sau một tiếng vang lớn, bạch mã bay ngược.
Quân công chúa cưỡi trên bạch mã cũng hộc máu, sắc mặt trắng bệch!
Hậu phương, dường như Mã Tôn đã cảm giác được, một cỗ lực lượng cường mạnh giáng lâm, giọng nói vang vọng: "Lui binh!"
Ầm ầm!
Đại quân rút lui, hoang thú lùi lại, trở về phạm vi Hỗn Độn, Triệu thự trưởng thấy thế thì không đuổi theo.
Nơi xa, Quang Minh Kiếm quát lớn: "Dừng bước!"
Đối phương đã lui vào Hỗn Độn, không cần đuổi giết nữa.
Song phương giao chiến, dù đại quân chỉ bằng 1/3 đối phương nhưng vẫn đánh cho quân Đại Hoang tan tác.
...
Quân công chúa không ngừng hộc máu, sắc mặt trắng bệch.
Sau lưng, các vị tướng sĩ nhanh chóng đuổi tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Giờ khắc này, không ai để ý thấy bên cạnh có thêm một vị binh sĩ cưỡi ngựa, trong trận đại chiến hỗn loạn, Triệu thự trưởng giết chết được cả hoang thú thì làm gì có ai sẽ quan tâm đến việc ít hơn hay nhiều thêm một vị binh sĩ chứ?
Lúc này Lý Hạo đang quan sát Quân công chúa, sau đó hắn chuyển tầm mắt về phía con ngựa trắng kia.
Thương thế của nó đang nhanh chóng khôi phục, khí tức Hỗn Độn không ngừng tràn ra trong cơ thể, thương thế không nhẹ mà chỉ mất một lúc đã khỏi hoàn toàn.
Ánh mắt Lý Hạo lóe lên.
Con hoang thú này chắc chắn là hậu duệ của cường giả đỉnh cấp hoặc là có điểm đặc biệt nào đó. Thậm chí, việc nó bị thương đã khiến một vị hoang thú Thánh Đạo lo lắng sốt ruột.
Vị hoang thú Thánh Đạo kia lựa chọn lui binh không phải vì quân Đại Hoang tổn thất lớn mà là vì con bạch mã này bị thương!