Mọi người không có tình cảm sâu sắc gì đối với đại lục phương Đông, hoặc cũng có thể nói là không có tình cảm, hiện tại kế hoạch đã tiến hành đến bước này, cơ hội cực lớn đang ở ngay trước mắt, trận chiến này kết thúc có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi thế cục thiên địa.
Vậy mà Lý Hạo lại muốn di tản dân chúng, chuyện này quá mức phiền toái.
Càn Vô Lượng không lên tiếng.
Ta không có gì để nói đâu!
Nhưng rồi y suy nghĩ một chút và lên tiếng: "Di tản cũng tốt, như vậy sẽ khiến địch nhân cảm thấy chúng ta không có cách nào chống lại bọn họ! Đồng thời cũng khảo nghiệm năng lực chấp chính, năng lực tổ chức của những người khác, có lẽ về sau sẽ có lúc lại di tản với quy mô lớn như vậy lần nữa.
Hôm nay, chúng ta chỉ đang đối phó với Đại Hoang, ngày sau, nếu phản đồ đi ra từ phương Bắc, hoặc là vị Đế Tôn kia giải phong thoát ra thì vẫn cần di chuyển toàn bộ dân chúng phương Bắc. Có thể coi đây là một lần diễn tập!"
Đám người quay sang nhìn chằm chằm vào y.
Càn Vô Lượng mặc kệ, tiếp tục nói: “Ngoài ra, di chuyển dân chúng, che chở thương sinh, đối với cư dân đại lục phương Đông đang sợ hãi bây giờ mà nói, đây là một lần thu mua lòng người, dương danh dưỡng vọng! Cũng cho đại lục phương Đông nói riêng và đại lục tứ phương mở mang kiến thức, biết Thiên Tinh có năng lực ra sao! Di tản 10 tỷ dân chúng, từ xưa đến nay chỉ có Thiên Tinh ta làm được!
Mà đương nhiên là cũng có rất nhiều vấn đề phiền phức!"
Càn Vô Lượng suy nghĩ một phen rồi nói tiếp: "Lượng dân Vô Biên thành có thể dung nạp có hạn, những người còn lại thì phải sắp xếp thế nào? Dù chỉ có ngày 10 nhưng nhiều người như vậy cũng dễ xảy ra nhiễu loạn..."
Lý Hạo trầm ngâm: "Thủy Vân đang kiến tạo đại lục trong biển, chuẩn bị di chuyển dân chúng, trước mắt vẫn đang ở trạng thái bỏ trống nhưng đại lục đang được xây dựng rồi, ngươi cảm thấy để mọi người tụ tập ở đó được không?"
Càn Vô Lượng gật đầu: "Có thể, nhưng quá nhiều người, không đến đó hết được. Nhiều người như vậy, đưa đến đâu cũng sẽ rất phiền phức."
Lý Hạo gật đầu, nhìn về phía sau.
Nơi đó có rất nhiều tòa thành thị đang đứng lặng.
Bỏ mặc Đại Hoang lan tràn tới đó thì kết quả có thể là thây ngang khắp đồng.
Trước kia, hắn sẽ không cân nhắc những chuyện này, cũng chưa chắc đã nghĩ đến được, đợi đến khi xảy ra thì đã muộn.
Thế nhưng... Đây là niềm hi vọng mà mấy người lão sư đã dùng mạng để đổi.
Hắn không mặc kệ được.
Nếu mặc kệ, hắn không cần lo lắng thêm gì, thế nhưng sẽ có lỗi với lão sư và mấy người khác.
Không ngờ khi mọi chuyện đã được chuẩn bị xong mà lại gặp khó ở đây.
Lúc này, có người mở miệng.
Vương thự trưởng nhìn về phía Lý Hạo: "Nếu hầu gia đã quyết tâm làm vậy thì ta có một ý tưởng."
"Nói đi."
"Không cần di chuyển từng người một, quá phiền toái, hãy di chuyển cả thành! Trực tiếp dời thành trì đến trên Tứ Hải! Năm xưa, Ngân Nguyệt sơ khai, Tứ Hải không tồn tại, về sau mới có Tứ Hải chi địa, nếu hầu gia không cảm thấy phiền phức thì có thể lấp Tứ Hải, như vậy sau này cũng tiện dung hợp các đại lục!"
"Cái gì?"
Lý Hạo giật mình, Vương thự trưởng mở miệng lần nữa: "Hầu gia, Thánh Nhân rất mạnh! Năm xưa, một vị Thánh Nhân có thể dễ dàng dịch chuyển một tòa thành lớn! Bây giờ Thánh Nhân không bằng năm đó, chỉ có thể so với Bất Hủ, nhưng nếu có nhiều người thì vẫn có thể làm được! Chúng ta sẽ khiêng từng tòa thành rời đi..."
Đám người ngây ngốc, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Lý Hạo cũng chưa từng nghĩ tới.
Hắn biết mình rất cường đại, trước đó đã từng dịch chuyển Chiến Thiên thành, nhưng tòa thành đó là một kiện Thần Binh, bây giờ, dịch chuyển một tòa thành thị phổ thông... thực ra thì cũng phiền toái y như vậy.
Có người sống ở trong đó, kiến trúc cũng không kiên cố, sẽ không chịu được rung chuyển quá lớn, nếu đất rung núi chuyển, kiến trúc sụp đổ thì đó cũng là một tai nạn ngang với thiên tai.
Vương thự trưởng lại nói: "Hầu gia, như vậy rồi thì về sau không cần chuyển về nữa, cứ trực tiếp lấp đầy Tứ Hải đi! Nếu phân chia tốt, dịch chuyển một nửa đại lục phương Đông là có thể lấp đầy Đông Hải! Như vậy, từ nay về sau, đại lục phương Đông và Trung Bộ sẽ hoàn toàn liên thông với nhau, 5 đại lục chỉ còn lại đại lục tứ phương! Một nửa còn lại không cần động đến.
Hơn nữa, làm như vậy thì sẽ hình thành một đại lục chỉnh thể, nếu sau này thiên biến hoặc gặp phải cường địch thì phòng thủ cũng đơn giản hơn..."
Lý Hạo ngây người: "Dịch chuyển thành thị... dù là một nửa đại lục phương Đông thì cũng có hơn 300 tòa thành..."
Vương thự trưởng gật đầu: "Đúng là rất nhiều! Thế nhưng nếu làm nhanh, một ngày dịch chuyển 30 thành thì 10 ngày là xong, 10 ngày, chúng ta vừa đánh vừa lui, cũng cho Đại Hoang chút thời gian, Hỗn Độn lan tràn cũng cần thời gian."
"Lần này, hầu gia có thể dùng màn trời để công khai với đại lục tứ phương, chấn nhiếp lòng người, thu nạp dân tâm! Mọi người sẽ hiểu rõ hơn về sức mạnh của cường giả, nếu 1 ngày chúng ta di chuyển được 30 tòa thành, san bằng Đông Hải, ta dám chắc rằng, từ nay về sau, trừ những kẻ tội ác tày trời ra, không còn người nào dám phản đối hầu gia nữa!"
Ông nói tiếp: "Còn một điều nữa mà hầu gia không cân nhắc đến, sau khi hầu gia di dời thành thị, một nửa đại lục phương Đông sẽ trở nên hoang vu, bây giờ Cụ Phong thành chắc chắn đang ở gần Đại Hoang nhưng không rõ vị trí cụ thể ở đâu. Tuy nhiên, khi bốn phía không còn gì, động tĩnh xê dịch của Cụ Phong thành chắc chắn sẽ rất rõ ràng. Để tránh chúng ta, Cụ Phong thành chỉ còn cách rời xa Đại Hoang!
Nếu không, trong quá trình chiến đấu, Đại Hoang cảm thấy không địch lại, hoang thú không còn đường để đi, bọn chúng tiếp dẫn thêm cường giả Cụ Phong thành tiến vào Đại Hoang thì sẽ rất phiền phức!"
Vương thự trưởng chân thành nói: "Nhưng nếu bốn phía không còn gì, với tính cách của Hồng Trần thì nhất định sẽ không dám bại lộ vị trí Cụ Phong thành, có khả năng rất lớn là hắn sẽ dời Cụ Phong thành đi, thậm chí là rời khỏi đại lục phương Đông!"
Ánh mắt Lý Hạo lóe lên.
Hắn đã nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn đang đánh cược, cược rằng hoang thú không dám tiếp nhận Cụ Phong thành!
Nhưng nếu hoang thú sắp chết, chúng nó còn quan tâm đến chuyện ấy nữa sao?
Lý Hạo vốn định giải quyết hoang thú trước khi bọn chúng phát giác, sau đó, hắn trực tiếp trốn vào Hạo Tinh giới, Hồng Trần mà tiến vào khu vực Hỗn Độn thì hắn cũng không sợ gã.
Nhưng biện pháp này của Vương thự trưởng an toàn hơn nhiều.
Lý Hạo suy nghĩ, mở miệng hỏi: "Nhưng một tòa thành rất lớn, dịch chuyển rất phiền phức..."
"Bày trận!"