Một giờ đi đi về về hai chuyến đã tính là nhanh.
Một ngày, một chiếc chiến hạm cũng chỉ có thể vận chuyển 50 chuyến, còn phải hoạt động không ngừng nghỉ mới đạt được kết quả đó.
Bọn họ đã chiếm được Vô Biên thành và Chiến Thiên thành, có nhiều chiến hạm hơn, có đến mấy chục chiếc, vậy thì phải đi 2000 – 3000 chuyến, như vậy thì cũng phải vận chuyển 10 ngày 10 đêm!
Chưa kể chiến hạm tiêu hao nhiên liệu, mấy chục chiến hạm không ngủ không nghỉ làm việc 10 ngày, nguồn năng lượng tiêu tốn cũng là con số trên trời.
Nếu Lý Hạo nói sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ có thời gian.
Thế nhưng... trước đó Thiên Tinh và Đại Hoang còn chưa giao chiến, di tản dân cư, từ bỏ đại lục phương Đông thì sẽ có phiền phức lớn hơn.
Giờ phút này, Lý Hạo cũng rơi vào trầm tư.
Đúng là rất phiền phức!
Nhưng nếu không di tản, Đại Hoang lan tràn thì một nửa đại lục phương Đông sẽ tiến vào khu vực Hỗn Độn, chỉ sợ người bình thường không chịu được, bọn họ sẽ bị khí tức Hỗn Độn bao trùm rồi chết.
Nếu nhẫn tâm thì cứ trực tiếp mặc kệ, dù sao cũng có quá nhiều người.
Nếu chiến thắng trận chiến này, vậy thì bọn họ sẽ giết chết được không chỉ một vị Thánh Nhân, tai hoạ Đại Hoang không còn, phe Hồng Trần cũng tổn thất nặng nề, cũng có hi vọng xử lý được Vu Hải bên kia.
Hơn nữa, chưa chắc tất cả mọi người đều sẽ chết, bây giờ toàn dân tu võ, nếu đủ nhanh thì có lẽ chỉ chết khoảng 10 triệu người.
Con số đó nghe thì có vẻ không có gì, Thiên Tinh có quá nhiều nhân khẩu, con số đó chỉ bằng dân số của một tòa thành lớn mà thôi.
Thế nhưng… Lý Hạo nhìn mấy triệu quân sĩ trước mắt cái này, số người chết đi tối thiểu là gấp 10 lần đại quân này!
Hắn nhíu mày.
Trước đó hắn đã cân nhắc đến chuyện này rồi, nhưng lúc ấy nghĩ là đối phương sẽ không lan tràn bao trùm hết tất cả, khi đó Lý Hạo cũng chưa định lợi dụng đối phương để đối phó với Vu Hải.
Giờ phút này, kế hoạch đi đến bước này, Lý Hạo chỉ cần mặc kệ thì mọi chuyện sẽ rất thuận lợi diễn ra.
Nếu muốn bảo vệ tất cả thì sẽ tiêu hao với con số trên trời, thời gian cũng sẽ kéo dài hơn.
Vào thời khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên mở miệng: "Khí tức Hỗn Độn sẽ không phá hỏng kiến trúc, chiến hạm đủ nhiều thì một chiếc nhét 5 vạn người, di tản 10 tỷ dân chúng... Mà thôi, quá nhiều! Vậy nếu khống chế cổ thành đến thì sao? Một tòa cổ thành đủ để dung nạp 50 triệu người, đây là nhân khẩu sinh sống bình thường, nếu chen chúc một chút thì nhét gấp 2 – 3 lần cũng không có vấn đề gì..."
"Hầu gia thật sự muốn di tản dân chúng sao?"
Triệu thự trưởng rất đau đầu, Lý Hạo suy tư một phen rồi đáp: "Đúng, phải cho đối phương tin rằng chúng ta muốn rút lui, đương nhiên cũng là để bảo toàn tính mạng của bọn họ, nếu không rút lui, có lẽ người chết sẽ không quá nhiều, nhưng trong 10 tỷ người thì cũng có mấy triệu người chết đúng không?"
"Vậy cứ coi như chúng ta không kịp phản ứng, dù sao đại lục phương Đông cũng không liên quan gì nhiều đến chúng ta..."
Có người nói một câu, Lý Hạo quay đầu nhìn.
Lần này, người nói không phải Càn Vô Lượng!
Nếu Càn Vô Lượng nói vậy thì Lý Hạo sẽ không ngạc nhiên, nhưng người nói lời này lại là Bắc Quyền!
Nam Quyền chết trận, Diêu Tứ vì cứu hắn ta mà chết trận, gần đây Bắc Quyền trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Quyền của Bắc Quyền luôn đại khí hào hùng.
Hôm nay, vị quyền sư lại nói rằng... Coi như không biết, dù sao đại lục phương Đông cũng không có quan hệ quá chặt chẽ với chúng ta.
Chủ yếu là vì quá nhiều người!
Việc di tản sẽ rất phiền phức, không chỉ tốn thời gian mà còn dễ xảy ra vấn đề, tiêu hao nhiều năng lượng, thậm chí có thể tiêu hao hết nguồn năng lượng khoáng mạch.
Lý Hạo rơi vào trầm tư.
Nếu không rút lui, vậy thì chỉ có thể ngăn cản Đại Hoang xâm lấn, mà hoang thú có tối thiểu 6 vị Thánh Đạo, Hồng Trần sẽ phái ra ít nhất 2 - 3 vị Thánh Nhân, tổng cộng sẽ có khoảng 9 vị Thánh Nhân, số lượng thật sự có thể sẽ còn nhiều hơn.
Phía bên hắn không có đủ Thánh Nhân.
Diệt trừ trước một phương rồi giải quyết sang một phương khác thì lực lượng không đủ, quá mức mạo hiểm, thậm chí có thể xảy ra biến cố.
Xét từ đại cục, dùng vài người bình thường để đổi lấy nhiều vị Thánh Nhân là một giao dịch cực kỳ có lời.
Dù sao cũng không phải toàn bộ sẽ chết!
Nhưng Đại Hoang xâm lấn, nếu hoang thú đồ sát bách tính trong khu vực bị Hỗn Độn bao trùm thì đó không chỉ là đại nạn của chục triệu người, có lẽ tất cả sẽ bị tàn sát hết, những cường giả này mà ra tay thì một tòa thành sẽ nhanh chóng bị hủy diệt.
Mà thực ra dân chúng chết hết thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục, bởi vì bọn họ đều là kẻ yếu.
Chỉ cần cuối cùng Nhân tộc thắng, với tốc độ sinh sản của nhân loại thì số người thương vong sẽ được bù lại rất nhanh.
Lý Hạo nhìn lên bầu trời, giờ phút này, trong lòng hắn đang suy tính.
Hồi lâu sau, hắn mở miệng nói: "Cứ từ từ, đừng nóng vội, chiến hạm quá nhỏ thì dùng cổ thành, Vô Biên thành! Vô Biên thành đủ để chứa hơn chục triệu người, không cần mang đồ đạc lỉnh kỉnh, cứ mang đồ ăn đồ uống là được... Nhiều nhất 10 ngày là đủ rồi..."
"Hầu gia!"
"Chuyện này quá mức phiền toái, hơn nữa cũng không tập hợp dân chúng."
"Đúng vậy!"
Không ít người khuyên nhủ, bọn họ đều cảm thấy công trình này quá lớn.
Hơn nữa, dù Vô Biên thành chứa được 10 – 20 triệu người, vậy những người còn lại thì sao? Làm gì có nhiều cổ thành như vậy!
Triệu thự trưởng không thể làm gì khác hơn là nói: "Hầu gia, có thể dùng Vô Biên thành để chở người già yếu tàn tật và phụ nữ trẻ em, còn với những người tu luyện, khí tức Hỗn Độn xâm lấn một chút cũng sẽ không chết."
Lý Hạo quay đầu nhìn ông: "Vậy nếu hoang thú đồ sát thì sao?"
"Cái này..."
Triệu thự trưởng bất đắc dĩ, kỳ thật ông muốn nói rằng, nếu chuyện đó xảy ra thì đó là do người ta xui xẻo.
Bọn họ có biện pháp nào chứ? Dù sao cũng tốt hơn việc di tản mấy tỷ dân.
Từ khi khai thiên tích địa đến nay, có lẽ Ngân Nguyệt thế giới chưa từng xảy ra việc di tản quy mô lớn như thế, dù là thời gian dài hay ngắn, dân số vượt qua 10 tỷ chính là một tai nạn.
Đây là thế giới siêu phàm nên Lý Hạo còn dám nói ra. Nếu là thế giới bình thường, hắn nói vậy chắc chắn sẽ khiến người ta nghĩ hắn bị điên.
Hơn nữa, trong quá trình di chuyển, hơn 1 nửa số người có lẽ sẽ chết.
Lúc này, Vương thự trưởng thở dài một tiếng: "Đáng tiếc... Nếu Thiên Cẩu Đế Tôn ở đây, một ngụm nuốt chửng cả đại lục phương Đông cũng không có vấn đề gì, cứ thế mà giấu trong bụng là xong, có cần phiền phức thế này đâu. Nhưng nếu có kẻ mạnh như vậy thì cũng không cần di chuyển nữa."
Đây là nghịch lý.
Người ta đã cường đại đến mức có thể nuốt cả đại lục vào trong bụng thì còn cần di tản dân nữa không?
Lúc này, tất cả mọi người đều xoắn xuýt bất lực.
Không ít người nhìn về phía Càn Vô Lượng... Ngươi nói gì đi!