Lúc này, trong vương đình, Đại Hoang Vương khí tức uể oải ngồi trên ghế không nói một lời, chỉ yên lặng trầm tư.
Bốn phía, các văn võ bá quan cũng suy sụp bi quan.
Đột nhiên, giọng nói của Lý Hạo vang lên bên tai Đại Hoang Vương: "Khi Đại Hoang xâm lấn đến Định Biên, Đại Hoang Vương có đủ sức lệnh cho mấy triệu quân sĩ Đại Hoang bộc phát, khiến khí huyết che lấp bầu trời, Hỗn Độn bao trùm thiên địa không? Nếu có thì hãy làm vậy đi, nếu không thì thôi! Nếu việc này thành công, ta tha cho Đại Hoang, nếu thất bại, Đại Hoang không còn!"
Đại Hoang Vương mặt không đổi sắc nhưng trong lòng thì vô cùng chấn động.
Trong tình cảnh này mà Lý Hạo có thể liên hệ được với ông ta ư?! Đã vậy còn là nói chuyện bên tai ông ta nữa!
Trời ạ!
Quá khó tin! Quanh đây có bao nhiêu vị hoang thú Thánh Đạo tồn tại chứ?
Ngay sau đó, trong tay ông ta có thêm thứ gì đó.
"Đây là chiến giáp, có thể nhỏ máu nhận chủ, hãy liên hệ với ta! Chỉ mình ngươi mới liên lạc được với ta! Ta phải rời đi rồi, nếu ngươi không làm được thì ta sẽ thiếu đi một viên đại tướng!"
Giọng nói Lý Hạo ẩn chứa ý cười: "Ngoài ra, con ngựa trắng kia không đơn giản, hi vọng Đại Hoang Vương có thể giải thích rõ cho ta, còn nữa, con gái ngươi không tệ. Điều cuối cùng, giúp ta tra xem phe Hồng Trần có bao nhiêu cường giả tới đây. Làm chúa tể một phương, nếu chút năng lực ấy cũng không có thì không cần làm gì nữa đâu."
Đại Hoang Vương vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, trong lòng bội phục sự to gan của Lý Hạo.
Nếu bây giờ ông ta hô to một tiếng thì người này có thể mất mạng tại đây!
Sao hắn dám làm như vậy? Quá liều mạng! Quanh đây có rất nhiều Thánh Nhân.
Đương nhiên là ông ta sẽ không kêu lên, trong lòng tự hỏi không biết vì sao Lý Hạo lại tin rằng mình sẽ đứng về phe hắn?
Ông ta đường đường là chủ nhân Đại Hoang cơ mà!
"Đại Hoang Vương, hãy nhớ kỹ, chỉ có người Ngân Nguyệt mới có thể nắm giữ thiên địa Ngân Nguyệt, kỳ thật Đại Hoang cũng được coi là một phần của Ngân Nguyệt. Dù là Hoang thú, Tân Võ hay Hồng Nguyệt thì cũng không có tư cách nắm giữ thiên địa! Ta chỉ nói đến thế thôi, đi trước đây, ta chờ tin tức tốt của ngươi!"
Trong nháy mắt, dường như có một cơn gió nhẹ lướt qua, Đại Hoang Vương biết Lý Hạo đã rời đi.
Một lát sau, ông ta mới đứng lên, bên ngoài đại trướng, một hoang thú tiến vào thăm dò, nhìn thoáng qua ông ta, lạnh nhạt nói: "Đừng đi lại lung tung."
Đại Hoang Vương bình tĩnh lên tiếng: "Chỉ là khí huyết không thông nên đi lại một chút thôi, mấy vị đại nhân nhìn chằm chằm nơi này chẳng lẽ lại sợ ta làm cái gì ư? Mà bản vương vẫn giữ câu nói đó, hãy cẩn thận với đám người Hồng Trần, không nên hợp tác với người kia, nhất định đối phương đang tìm cách đưa cường giả tiến vào Đại Hoang. Nếu bọn họ đưa đến nhiều hơn ba vị Thánh Nhân thì sẽ rất nguy hiểm! Hi vọng mấy vị đại nhân chuyển lời này đến các vị Tôn Giả! Ngoài ra, mong đại nhân chuyển lời đến Tôn Giả rằng, tốc độ Đại Hoang xâm lấn quá chậm, đây có lẽ là điềm báo của nguy cơ. Trong số Nhân tộc Đại Hoang, chỉ có trong cơ thể ta chứa nhiều khí tức Hỗn Độn nhất, và quan lại văn võ dưới trướng ta có khí tức Hỗn Độn nồng đậm nhất...
Việc đã đến nước này, xin các đại nhân cho phép chúng ta tham dự chiến tranh, gia tốc Hỗn Độn lan tràn, nếu không, cứ tiếp tục thế này thì phải đợi đến năm nào mới có thể xâm chiếm đại lục phương Đông?"
Hoang thú kia nghe vậy thì giật mình.
Trước đó người này không muốn xuất chinh, giờ này lại nguyện ý ư?
Ông ta nguyện ý là chuyện tốt, chỉ sợ ông ta sẽ chạy trốn!
Đại Hoang Vương bình tĩnh nói: "Đại nhân không cần lo lắng. Đại Hoang là quê hương của ta, bản vương chủ nhân của Đại Hoang, giờ chúng ta đã khai chiến với Thiên Tinh thì làm gì còn đường lui nào nữa?!"
"Ta sẽ chuyển lời đến Tôn Giả..."
Hoang thú kia không nói nhiều.
Có lẽ để những người này tham chiến sẽ gia tăng tốc độ xâm lấn, tốc độ hiện tại quả thật là quá chậm.
Đại Hoang Vương khẽ gật đầu, ông ngồi xuống, nỗi lòng đang rất phức tạp.
Lý Hạo, bản vương sẽ cược một lần!
Phe Hồng Trần và hoang thú có rất nhiều Thánh Nhân, ngươi có thể ngăn cản hoặc đánh bại tất cả bọn họ không?
Mà không ngờ Lý Hạo lại phát hiện ra sự dị thường của bạch mã nhanh như vậy, hắn quả thật rất nhạy bén.
Những suy nghĩ trong lòng khiến ông rất kích động.
Không thể địch nổi hoang thú và cường giả Tân Võ và suy nghĩ cố hữu từ xưa đến nay, bây giờ, ông ta cùng Lý Hạo đang hợp mưu tính kế những cường giả này, chuyện này thật sự có thể thành công không?
Giờ khắc này, vị chủ nhân Đại Hoang này như được trở về thời kỳ nhất thống Đại Hoang năm đó, ông ta kích động, bất an... và cả sợ hãi.
...
Lúc này, Lý Hạo đã rời khỏi Đại Hoang.
Một lát sau, Càn Vô Lượng xuất hiện, đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy. Nhìn thấy Lý Hạo, cuối cùng thân thể cũng đỡ run hơn, vừa rồi y suýt chút nữa đã bị hai vị Thánh Nhân bắt được, may mà Lý Hạo ra mệnh lệnh kịp thời cho y lui về.
Cuộc sống như vậy... Thật kích thích!
...
"Chuẩn bị di tản dân chúng khỏi đại lục phương Đông..."
Giờ phút này, Lý Hạo bỗng nhiên truyền tin: "Bảo Lâm Hồng Ngọc tổ chức nhân thủ, tiến hành di tản nhân viên."
"Hầu gia!"
Đám người giật mình.
Đại lục phương Đông có rất nhiều hành tỉnh, nhân khẩu cũng rất đông, có đến hơn 2 tỷ người, thậm chí không hề ít hơn Trung Bộ, di tản với quy mô lớn như thế quá mức hao người tốn của!
Mấu chốt là rút lui trong thời gian ngắn rất khó sắp xếp.
Triệu thự trưởng nhíu mày, trầm giọng nói: "Hầu gia, giờ di tản dân chúng nhất định sẽ khiến lòng dân bàng hoàng. Hơn nữa, nhiều người như vậy rất khó an trí, chúng ta cũng không có nhiều nhân thủ để tiến hành việc này. Đó không phải là mấy triệu người, cũng không phải là mấy chục triệu người... Với lực lượng siêu phàm, di tản mấy chục triệu người rất nhẹ nhàng. Nhưng đại lục phương Đông có mấy tỉ nhân khẩu!"
Quyết định của Lý Hạo khiến mọi người không thể bình tĩnh nổi.
Có quá nhiều người!
Lý Hạo ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Vậy chỉ cần di tản người ở Định Biên hành tỉnh, đại khái là một nửa đại lục phương Đông..."
"Chuyện này cũng không có khả năng."
Triệu Thự Quang lắc đầu: "10 hành tỉnh với nhân khẩu gần 10 tỷ... Hầu gia, chỉ riêng việc động viên dân chúng dời đi cũng đã là một công trình lớn, dù là ở thời đại siêu phàm, chuẩn bị việc này mất một năm cũng không tính là nhiều..."
10 tỷ dân là khái niệm gì?
Dù dùng chiến hạm để vận chuyển với tốc độ cực nhanh, một lần vận chuyển 5 vạn người thì cũng phải đi 20.000 lần, vừa đi vừa về là 40.000 lần, đây là trong trường hợp thuận lợi, trên thực tế, có lẽ phải mất 30.000 chuyến hoặc thậm chí là nhiều hơn.
Dù chiến hạm có nhanh thế nào thì khi người lên xuống chiến hạm, vận chuyển đến nơi khác cần mang theo gia sản, mỗi lần xuyên qua hư không như vậy cũng phải tốn mấy chục phút đúng không?