Hồng Trần tiếp tục quan sát bản đồ, bây giờ gã còn chưa xác định được rốt cuộc Lý Hạo muốn di tản đến mức nào, nhất định có vấn đề trong chuyện này.
Ngay sau đó, ánh mắt gã nhắm đến Định Biên, gã khẽ nhíu mày.
Trấn Tinh thành?
Chẳng lẽ hắn muốn di tản đến chỗ này mới dừng?
Trấn Tinh thành...
Đáng chết, có phải chuyện này có liên quan đến mình hay không?
Bây giờ, phân thân cường giả trong thành cũng không tiện ra ngoài, toàn bộ cường giả trên khắp thế giới đang chú ý đến phương Đông, nếu không thì bọn họ đã có thể phái người ra ngoài dò xét rồi.
Mấu chốt là trạm cơ sở!
Đây cũng là một vấn đề khiến người ta nhức đầu, Lý Hạo chiếm lấy chín trạm cơ sở, trông thì không có tác dụng gì nhưng thực tế thì lại có ảnh hưởng cực lớn, cắt đứt liên hệ giữa bọn họ với những quân cờ được bồi dưỡng bên ngoài.
Muốn truyền tin thì bây giờ chỉ còn cách tự mình đến đây báo cáo.
Trước đó, Lý Hạo phí hết tâm tư chiếm lấy chín trạm cơ sở này, bây giờ, việc này trở thành trở ngại trong việc liên lạc của các đại thế lực.
...
Lúc này, rất nhiều cường giả đang bắt đầu lao tới các nơi, tiến hành bày trận với những thành thị trên danh sách.
Cư dân sống ở những thành thị đó không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy hiếu kỳ, khó hiểu...
Những người kia không bảo mọi người di chuyển, cũng không bảo mọi người làm gì, ngày mai cứ đợi ở trong nhà là được.
Đình công một ngày... Cũng không tệ.
Mấu chốt là thành thị sẽ được di chuyển bằng cách nào?
Lúc này, Đại Hoang trở nên im lặng hơn nhưng việc xâm lấn vẫn đang diễn ra, bên phe Lý Hạo có ít cường giả, điều này càng có lợi hơn cho việc xâm lấn của bọn họ. Nếu ngươi đã muốn dẫn người chạy trốn thì chúng ta sẽ không khách khí, cứ tiếp tục xâm lấn thôi!
Ngươi càng chạy, phạm vi thiên địa càng bị thu nhỏ, cuối cùng ngươi vẫn sẽ bị chúng ta đuổi kịp thôi.
...
Ngày thứ hai.
Trời đã sáng.
Màn trời mở ra cả ngày.
Dù mọi người không tin, nhưng hôm nay, dù người ở những nơi khác còn đang bận công tác thì thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn ra ngoài hoặc là nhìn lên trời xem xét, hiện nay số lượng màn trời đã tăng lên rất nhiều, nơi nào cũng có.
Bọn họ muốn nhìn xem vị Lý đô đốc kia rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này, trên màn trời, Lý Hạo lại xuất hiện.
Ngay sau đó, một tòa thành lớn hiện ra.
Người khác không biết, nhưng người ở đại lục phương Đông và nhất là người sống trong thành thị này chắc chắn phải nhận ra nơi này là đâu, thậm chí, có vài người hoan hô khi thấy bóng dáng mình lướt qua trong màn trời!
Hiện nay, được xuất hiện trên màn trời, được toàn thế giới nhìn thấy là một vinh quang vô cùng to lớn, bọn họ không thèm để tâm đến chuyện di chuyển nữa, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến bọn họ.
Giờ khắc này, thiên địa rung động, cảnh tượng khiến thế giới chấn động xảy ra.
Lý Hạo bỗng nhiên rống to một tiếng, thân thể phóng đại.
10 mét, 100 mét, 300 mét, 500 mét...
Trong chớp mắt, một người khổng lồ cao ngàn mét xuất hiện che khuất bầu trời, thậm chí cao hơn tất cả công trình kiến trúc trong tòa thành thị này, tựa như người khổng lồ Thái Cổ.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn không biết nên nói gì.
Giọng Lý Hạo vang vọng đất trời: "Đây là Hạo Tinh chi đạo! Khi thần thông đại thành, thiên biến vạn hóa, phóng to ngàn mét cũng chỉ là chuyện thường thôi! Hôm nay, ta sẽ chuyển thành đến Đông Hải, cư dân trong thành không cần sợ hãi!"
Dứt lời, cự long nổi lên trên thân Lý Hạo, đó là đạo mạch.
Trong nháy mắt, 36 con rồng hiện ra.
Bỗng nhiên, thành phố khổng lồ bắt đầu chấn động.
Cự Long chui xuống dưới đất.
Thành thị không ngừng rung động.
Một số người bắt đầu sợ hãi.
Lý Hạo nói với cư dân trong thành: "Không cần lo lắng, đừng hỗn loạn! Ai cũng là người tu đạo, chỉ có một chút chấn động mà thôi, có cần như vậy không? Tuần Kiểm ti, Tuần Dạ Nhân, hương dân đoàn trong thành phụ trách duy trì trị an! Kẻ nào dám nhân cơ hội náo loạn, giết không tha! Đang ở ngay dưới mí mắt ta, ai dám làm loạn?"
Vừa dứt lời, trong thành lập tức trở nên an tĩnh, người khổng lồ kia quan sát thiên địa, tất cả mọi người nuốt nước bọt, còn ai dám hô loạn gọi bậy nữa?
Trong sự kinh hãi của tất cả mọi người, tòa thành chậm rãi được nâng lên.
36 con rồng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.
Khi người dân Thiên Tinh đang kinh ngạc, một tòa thành thị vô cùng to lớn đột ngột rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên trời, bùn đất phía dưới đều bị đào rỗng, trong nháy mắt, nước ngầm chảy ngược, vị trí ban đầu của tòa thành hóa thành lỗ đen.
Lý Hạo gầm nhẹ một tiếng, hai tay nâng lên.
Trên thực tế, lúc này quanh đây còn có rất nhiều vị cường giả đang củng cố tòa thành, nhưng màn trời chỉ chiếu bóng dáng của mình Lý Hạo và tòa thành lơ lửng kia.
Thiên hạ nghẹn ngào!
Đây là cái gì?
Thần ư?
Thần có cường đại như vậy không?
Đây là nhân loại sao?
Giọng nói của Lý Hạo vang vọng đất trời: "Hãy chuyên tâm tu luyện, tân đạo quật khởi. Giờ phút này, ta chỉ mới mở ra 36 đạo mạch, 360 khiếu huyệt, có tu vi Nhật Nguyệt cửu trọng mà thôi! Tất cả mọi người đều có thể như vậy, không cần chấn kinh! Con rồng này chính là đạo mạch! Người người như rồng, ai ai cũng có vĩ lực. Ngày hôm nay, chuyển thành vào biển, hợp nhất 5 đại lục là việc ở trong tầm tay!"
Oanh!
Lý Hạo đột ngột bay lên, hai tay nâng một tòa thành lớn, lao thẳng đến Đông Hải!
Giờ khắc này, trong tòa thành ấy đột nhiên phát ra vô số thanh âm hò hét.
Có điên cuồng, có sợ hãi, có kích động, có cuồng nhiệt!
Trời ạ!
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trải qua chuyện thế này.
Bởi vì ở gần Đại Hoang, thật ra mọi người rất lo lắng sẽ bị Đại Hoang tấn công. Lúc này, khi bọn họ được chuyển đi, lơ lửng trong bầu trời, tất cả mọi người cảm nhận được cảm giác kích động không gì sánh kịp.
Không còn bị Đại Hoang uy hiếp nữa, đã vậy bọn họ còn được bay lượn trong một tòa thành, chuyện này thật khó tin!