Sau đó, bọn họ đi ngang qua một tòa thành khác, vô số cư dân trong thành đứng dưới đất điên cuồng hò hét, giờ phút này, tòa thành che khuất bầu trời, ngăn cảnh ánh sáng, phía dưới chìm trong bóng tối nhưng không ai cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì màn trời vẫn còn, bọn họ nhìn thấy Lý Hạo, thấy tòa thành kia bay lượn trên không trung.
Vô số người điên cuồng hò hét.
"Đô đốc thần uy!"
"Đô đốc vô địch!"
Thậm chí còn có vô số người quỳ bái.
Đây là người sao?
Người tu luyện đến 36 đạo mạch mà có thể trở thành như vậy ư?
Chỉ cần khai 360 khiếu là được ư?
Có vài người trong số bọn họ đã mở ra 7 – 8 cái, trông rất đơn giản, vậy thì để đạt tới 360 cái cũng không khó đúng không?
Có nhiều người vốn không chú trọng tu luyện, nhưng sau hôm nay, cảnh tượng chấn động này đã được in sâu trong lòng tất cả mọi người, bọn họ cảm thấy Lý Hạo vĩ ngạn đến mức không giống người.
Tu luyện!
Nhất định phải tu luyện!
Đây là suy nghĩ trong đầu tất cả mọi người.
Có 360 khiếu huyệt là có thể dịch chuyển thành lớn, thật đáng kinh ngạc.
Trên tuyến đường Lý Hạo nâng thành bay đi, tiếng rống cuồng nhiệt vang vọng toàn bộ Thiên Tinh, thậm chí có người đã gào đến khàn cả giọng, vô số người nhìn thấy cảnh tượng này từ màn trời, chấn động mãi không thể bình tĩnh lại.
Đến khi Lý Hạo tiến vào Đông Hải, thành phố khổng lồ bắt đầu chậm rãi hạ đất, ầm một tiếng, thành thị rung động một chút, sóng biển vạn trượng nổi lên trên Đông Hải nhưng bị Lý Hạo lập tức trấn áp. Một tòa thành thị vô cùng lớn đã lặng yên rơi xuống như vậy.
Mà trên thực tế, hạ nó xuống đất không hề đơn giản, giờ phút này, nhiều vị cường giả đang trấn áp biển cả phía dưới, nếu không thì chắc chắn sẽ gây nên sóng biển ngập trời.
Lúc này, Lý Hạo cảm nhận được... Tín ngưỡng!
Cảm nhận được thần thoại!
Hắn còn cảm thấy đại đạo đang dao động.
Ngày đó, trong trận chiến với Thần Quốc, hắn đã mượn chút lực lượng vạn dân nhưng bị Nguyệt Thần nhanh chóng đánh tan, về sau, hắn đã từ bỏ ý định này, không suy nghĩ thêm nữa, cũng không còn mượn dùng lực lượng dân chúng nữa!
Bởi vì hắn biết đây là thứ không đáng tin cậy.
Nhưng lúc này đây, sau khi dịch chuyển một tòa thành lớn, hắn phát hiện toàn bộ Hạo Tinh giới đều đang chấn động, không chỉ như vậy, thiên ý trên trời đang rung động càn quét như thể đang hoan hô.
Bởi vì thiên ý chính là đại diện cho ý chí của vạn dân.
Khi tất cả mọi người đều cuồng nhiệt tín ngưỡng một người, thiên ý cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chỉ vận chuyển một tòa thành mà hiệu quả nhận được lại tốt hơn bất cứ chuyện gì Lý Hạo từng làm, cái gì mà mở rộng giáo dục, xoá nạn mù chữ, cung cấp hạt giống và lương thực, xua đuổi cường địch, tiêu diệt địch quốc... Đối với mọi người mà nói, những chuyện này có cái quá bình thường, có cái quá xa xôi.
Nhưng ngày hôm nay, một mình Lý Hạo vận chuyển cả một thành thị, khiến toàn bộ người Thiên Tinh rung động.
Lý Hạo thở dài một tiếng, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Những chuyện khác còn phí sức hơn thế này, kết quả...
Quả nhiên là giờ người thật việc thật không bằng diễn trò làm màu, tỉ như việc di chuyển thành thị này, nếu không có Đại Hoang thì hắn đã chẳng nghĩ tới việc này.
Vậy mà kết quả lại tốt ngoài dự liệu!
Lý Hạo mỉm cười, không để ý nhiều.
Đây là chuyện tốt, dù sao hắn cũng không hoàn toàn dựa vào nguồn lực lượng này, có để mượn dùng thì tốt, không có cũng chẳng sao!
Sau đó, Lý Hạo lại tiếp tục công cuộc vận chuyển.
Các tòa thành liên tiếp bay lên, vượt qua đại lục phương Đông.
Dân chúng đã hoan hô đến khàn cả giọng.
Dần dần, tiếng hoan hô ít đi, thế nhưng, trong mắt mỗi người đều sáng lấp lánh.
Hình ảnh nam nhân trong trong màn trời kia sẽ là người mà cả đời này bọn họ không thể quên mất!
Giờ khắc này, vô số người nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng muốn nỗ lực tu luyện. Tân đạo vừa quật khởi, mỗi người đều có cơ hội, mở 360 khiếu là có thể làm giống hắn, nó đơn giản đến nỗi lật đổ mọi nhận thức bấy lấu nay của bọn họ.
Dù trước đó bọn họ có tín nhiệm Lý Hạo hay không thì bây giờ có vô số người bắt đầu điên cuồng sùng bái Lý Hạo.
...
Lúc này, ở Đại Hoang.
Đại Hoang Vương đang mang theo quân Đại Hoang bước vào khu vực Lý Hạo từ bỏ, tiến hành khuếch trương, khí tức Hỗn Độn không ngừng lan tràn.
Đối diện, Thiên Tinh quân vẫn tiếp tục ngăn cản nhưng không mãnh liệt như trước.
Hoang thú trở nên hưng phấn, không thèm quan tâm đến chuyện Lý Hạo di chuyển các thành.
Các tòa thành liên tiếp biến mất.
Trong Đông Hải dần dần có thêm nhiều thành thị, các cường giả Thổ hệ cũng đang điên cuồng vận dụng thần thông để lấp biển đắp bờ, nối liền các tòa thành, muốn hoàn toàn lấp hết Đông Hải không phải công trình có thể hoàn thành trong một ngày.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thành thị càng ngày càng nhiều, trên màn trời, Lý Hạo vẫn đang vận chuyển không biết mệt mỏi, bây giờ, dù người Thiên Tinh không còn nhìn chằm chằm nữa nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên vẫn có cảm giác rung động!
Nhiệt huyết cháy hừng hực trong đôi mắt.
Lý Hạo thì vẫn vô cùng sung sức, vốn nghĩ là sẽ rất mệt mỏi... Mà đúng là mệt thật, nhưng được vạn dân tín ngưỡng, toàn dân bắt đầu điên cuồng tu luyện khiến lực lượng đại đạo không ngừng tràn vào trong cơ thể, hắn không tu luyện mà khiếu huyệt trong cơ thể lại mở thêm mấy chục cái.
Lý Hạo đang nhanh chóng khai khiếu, chuẩn bị hoàn thành vòng tuần hoàn 360 khiếu huyệt thứ hai, mở ra thần thông Kiếm Đạo tầng thứ hai.
Lý lẽ ở đâu? Ta làm nhiều chuyện như vậy còn không hiệu quả bằng làm công nhân bốc vác ư?!
Xua đuổi Thần Quốc, đánh Tân Võ, diệt phản đồ, thúc đẩy giáo dục, phổ biến tân đạo, khởi công xây dựng các công trình, xây võ giáo... Kết quả còn chẳng bằng vác thành, quả nhiên, con người thời nay rất nông cạn.
Trong lòng Lý Hạo đã đậu đen rau muống không biết bao nhiêu lần!
Kỳ thật Tân Võ cũng giống vậy, bởi vì một lần vận chuyển cổ thành mà Chiến Thiên quân cũng rất cuồng nhiệt với hắn.
Hiện tại, hắn lại chuyển thành lần nữa, kết quả người Thiên Tinh phát cuồng vì hắn.
Nếu biết sớm thì ta đã chẳng làm gì, ngày ngày vận chuyển gì đó là được rồi.
Mà đương nhiên là hắn cũng vui với thành quả này.
Có lẽ sau khi hắn vận chuyển xong, thần thông Kiếm Đạo cấp độ thứ hai dù không mở hết thì cũng có thể mở ra một nửa!
Hiệu quả này giảm bớt bao nhiêu thời gian tu luyện của mình?
Thành quả ngày hôm nay của hắn có thể sánh với một tháng khổ tu.
Mỗi ngày mở hơn mười khiếu, trong tình huống bình thường, tốc độ tu luyện của Lý Hạo cực nhanh, mấy ngày mở một cái, nhưng bây giờ, chỉ trong một ngày mà hắn mở một đống!
Thần thông Kiếm Đạo hoàn chỉnh cần 3600 khiếu huyệt.
Thậm chí Lý Hạo nghĩ rằng, làm công nhân bốc vác thế này, một ngày mở ra mười mấy khiếu, làm liên tục nửa năm thì hắn sẽ trực tiếp trở thành cường giả đỉnh cấp 3600 khiếu.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện viển vông, trên thực tế, hiệu quả đã bắt đầu hạ xuống, mọi người không còn cuồng nhiệt như ban đầu.
...
Nhờ công vận chuyển của Lý Hạo, các thành thị lần lượt biến mất.
Khí tức Đại Hoang Hỗn Độn tiếp tục lan tràn, dần tiếp cận Định Biên hành tỉnh.
Giờ khắc này, Đại Hoang Vương suất lĩnh đại quân tới gần Định Biên, trong mắt lộ ra chút cảm xúc kì lạ.
Lý Hạo chưa liên lạc với ông ta, ông ta cũng không liên hệ với hắn, thế nhưng ông ta đoán rằng địa điểm mà hắn muốn có lẽ là ở nơi này!
Nếu ông ta tiếp tục tiến lên thì sẽ xuyên qua đại lục phương Đông.
Ông ta quay đầu nhìn về vô số hồ nước phía sau...
Đại Hoang Vương rất bất đắc dĩ, cướp đoạt được một địa bàn lớn, kết quả chỉ có hố đen và hồ nước, hoang thú rất hưng phấn nhưng ông ta không hưng phấn nổi.
Trước đó ông ta cứ tưởng rằng Lý Hạo sẽ bỏ qua cho vài khu vực, kết quả là người ta chẳng để lại cho ông ta chút nào!
...
Di tích Trấn Tinh thành.
Khi khí tức Đại Hoang càng ngày càng tới gần, phân thân lão ô quy nghiêm túc nói: "Lần này phiền Vu tiền bối! Lý Hạo từ bỏ nửa đại lục chính là để Đại Hoang tới gần di tích Trấn Tinh thành, những hoang thú kia chỉ để ý đến tám chủ thành, không quan tâm đến di tích khác, cũng không để ý đến nơi đây. Nếu tiền bối đánh giết được những hoang thú kia, Đại Hoang hủy diệt thì khôi phục lần hai sẽ bắt đầu!"
Ánh mắt Vu Hải khẽ dao động, gật đầu đáp: "Yên tâm đi! Nhưng Chiến Thiên thành... Mấy vị thật sự không thể nào tới đây ư? Một mình ta không thể đối phó với nhiều hoang thú Thánh Đạo như vậy..."
Lão ô quy còn chưa lên tiếng, phân thân "Ngô Bằng" đã nói: "Ở thời khắc mấu chốt, Chiến Thiên thành cũng sẽ xuất hiện!"
"Ngô quân trưởng!"
Lực Phúc Hải quát lên, “Ngô Bằng" vẫn bình tĩnh lên tiếng: "Tiền bối dám mạo hiểm như vậy, chúng ta không cần cảnh giác nữa, là quân nhân thì cứ nói thẳng mọi chuyện thì hơn! Tiền bối, chúng ta chỉ đề phòng Cụ Phong thành, hoang thú thì cần tiền bối và Lý Hạo giải quyết, nhưng nếu có nguy hiểm, chúng ta cũng sẽ dịch chuyển Chiến Thiên thành đến tham chiến!"
Vu Hải nhìn Ngô Bằng, cười nói: "Vậy là tốt rồi, đề phòng là chuyện nên làm, Ngô quân trưởng là quân nhân, ngay thẳng cũng không sai, nhưng không nên nói hết ra như vậy."
Phân thân “Ngô Bằng” bình tĩnh trả lời: "Từ trước tới giờ, Chiến Thiên quân không e ngại bất cứ điều gì!"
Vu Hải im lặng mỉm cười.
Khí tức Hỗn Độn đã bắt đầu lan đến, Vu Hải nhìn về phương xa, nhẹ nhàng tươi cười.
Người Cụ Phong thành đến rồi!
Hoang thú cũng tới!
Cả Chiến Thiên thành nữa!
Nếu thuận lợi, lần này vừa có thể chiếm lấy Đại Hoang, bắt đầu khôi phục lần hai, vừa cướp đoạt được Chiến Thiên thành, đánh bại mấy vị Thánh Nhân, thiên địa khôi phục mà phong ấn không bị phá vỡ, quả thực là trời cũng giúp ta!
Những chủ thành khác không đáng lo, gã có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, mở ra điểm phân định, lấy đi đồ được để lại trong đó, đối phó với Hồng Nguyệt Đế Tôn, sau đó chiếm lấy toàn bộ Ngân Nguyệt chi địa!
100.000 năm chờ đợi... Thành công đang ở ngay trước mắt!
Ánh mắt Vu Hải toát ra ý cười.
Mà tất cả những chuyện này là nhờ có Lý Hạo.
Gã không ngờ Lý Hạo dám để Đại Hoang dễ dàng lan đến, cho Đại Hoang và Trấn Tinh thành nối liền với nhau, thậm chí gã đang nghĩ, có phải thiên ý đang vội vã muốn khôi phục nên quấy nhiễu Lý Hạo, khiến hắn đưa ra lựa chọn đó hay không.
Bởi vì khôi phục lần hai cũng là một chuyện tốt đối với thiên ý.
"Sắp rồi. Ta đã cảm nhận được khí tức Hỗn Độn!"
Vu Hải bật cười: “Đã lâu chưa xuất thủ, mấy vị đạo hữu, lát nữa phân thân cứ đứng phía sau ta là đủ. Ta chắc chắn sẽ tiêu diệt hết đám hoang thú kia!"
Gã không thể chờ đợi được nữa!