Chương 195: Không Biết Trời Cao Đất Rộng
Lý Hạo chợt phì cười, "Xem ra Tuần Dạ Nhân ở khu vực trung ương rất cậy quyền?"
Lại dám trực tiếp diệt môn đoạt bảo sau lưng mọi người!
Lúc trước hắn từng cho rằng Tuần Dạ Nhân đều rất vô năng. . . Khụ khụ đều phải sống rất bất đắc dĩ.
Ví dụ như Ngân Nguyệt hành tỉnh bên này đã không thể không từ bỏ một vài thành trì.
Kết quả bên kia lại đánh nhau?
Còn là do Tuần Dạ Nhân khơi mào khai chiến?
Đúng là nằm ngoài dự đoán!
Vương Minh thấy Lý Mộng những chuyện không nên nói cũng đều đã nói xong, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Cũng tạm được! Thật ra việc này. . . Cũng không phải chuyện gì hay ho. Cũng không nhất định phải cùng các tổ chức lớn quyết sống chết, dù sao nếu làm như thế thật thì mọi người đều sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ. Chủ yếu là do mấy Thiên Quyến Thần Sư trẻ người non dạ không sợ trời không sợ đất, cảm thấy năng lượng thần bí không đủ dùng cho nên vụng trộm liên thủ với nhau tìm một vài tổ chức nhỏ, trực tiếp diệt môn đoạt bảo!"
"Vốn ban đầu cũng không có ai biết, nhưng sau đó lại bị phanh phui ra, chuyện đã đến nước này thì tất cả mọi người đều không có cách nào nhượng bộ, vì thế liền trực tiếp đánh nhau."
"Vốn là đã có một thùng thuốc nổ, chỉ thiếu mỗi mồi dẫn, mà nay chuyện diệt môn đoạt bảo ấy chính là dây dẫn, lập tức kích phát khói lửa ở khu vực Trung Bộ."
Vương Minh cảm khái một tiếng, lại lắc đầu nói: "Mấy Thiên Quyến Thần Sư kia cũng không phải đèn đã cạn dầu! Ta nghe nói vốn dĩ hai bên vẫn còn đang đàm phán, ngay từ đầu cũng không tới nỗi trực tiếp đánh nhau, nhưng mấy tên kia lại rất trâu bò, trực tiếp lấy mạng cháu trai của thủ lĩnh Diêm La, cướp đoạn một món bảo vật lớn! Chuyện này đã triệt để chọc giận Diêm La, vì vậy đàm phán cũng bị hủy ngang."
Lý Hạo có chút ngây ngốc, "Mấy người này. . . Mạnh như vậy? Không phải vì bọn họ có động cơ dơ bẩn mới cố ý phát động đại chiến đấy chứ?"
"Không biết, có lẽ không phải đâu, cho dù có thì. . . Vấn đề cũng không lớn."
Vương Minh cười khan một tiếng: "Nghe nói món bảo vật bị cướp ấy cực kỳ quan trọng! Cháu trai Diêm La chỉ trộm mang ra ngoài khoe khoang, kết quả lại bị đám người này làm thịt, trực tiếp nộp lên cho tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, mấy vị tai to mặt lớn ở tổng bộ vốn dĩ vẫn chưa sẵn sàng để khai chiến, có điều sau khi nhìn thấy bảo vật rồi thì không nhịn nổi mà trực tiếp phát động tấn công! Nghe Hoàng Tuần Thành kể thì món bảo vật này có khả năng sinh ra đại lượng năng lượng thần bí! Thậm chí là năng lượng thần bí đặc thù, có thể giúp người ta cải biến thể chất!"
Lý Hạo kinh ngạc.
Có ý gì?
Vương Minh nhỏ giọng giải thích: "Nói đúng hơn là nếu như sử dụng năng lượng đặc thù đó thì có thể tra ra ngươi tương thích với loại năng lượng thần bí nào, trực tiếp cho ngươi hấp thu sẽ khiến xác suất tấn cấp Siêu Năng Giả của ngươi cao hơn, lên tới chín phần! Con số này là rất rất lớn, ngươi phải biết hiện tại tất cả chúng ta đều hấp thu năng lượng thần bí một cách ngẫu nhiên, có thể thành công hay không đều không thể biết trước được."
"Ở đâu ra nhiều năng lượng thần bí cho ngươi lãng phí?"
"Nếu như thứ này hữu dụng, vậy 10 người dẫn nhập sẽ có tới 9 người thành công. Thực lực của Tuần Dạ Nhân tất nhiên cũng sẽ tăng vọt! Một mặt nữa là dân số của chúng ta rất đông, thứ hai là nội bộ càng yên ổn, càng có đầy đủ cơ chế tuyển chọn, có thể chọn được tinh anh trong tinh anh."
"Lúc trước thực lực của ba tổ chức lớn vô cùng cường đại, khả năng là nhờ vào thứ này có thể phân biệt thể chất xem ai thích hợp tu luyện loại năng lượng thần bí gì thì trực tiếp dẫn nhập loại năng lượng đó. Ngươi nói xem, đây có thể được xem là bảo vật không?"
Lý Hạo hít sâu một hơi, gật đầu lia lịa, đích thực là bảo vật!
Thực lực của Tuần Dạ Nhân bị trượt xuống so với ba đại tổ chức, có lẽ là do không có được thứ này.
Nếu đổi lại hắn là mấy kẻ tai to mặt lớn trong nội bộ Tuần Dạ Nhân thì chắc chắn hắn cũng không trả lại, cùng lắm thì khai chiến đánh nhau một trận cho ra trò. Cho dù chém chém giết giết sẽ gây hao tổn nhân lực thì cũng mặc kệ, tuyệt đối không thể hoàn trả bảo vật cho cố chủ!
Khó trách nghe nói ở khu vực Trung Bộ đã đánh nhau đến mức đồ diệt cả thành.
Giờ phút này, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy đã có thêm rất nhiều kiến thức, nhất là việc hắn đã lý giải được nguyên nhân cục diện hỗn loạn ở Trung Bộ.
Quả nhiên, những người đến từ Bạch Nguyệt Thành đúng là biết rất nhiều chuyện, việc này ngay cả Viên Thạc còn không rõ chứ đừng nói là Lưu Long, vậy mà tên Vương Minh chỉ ở cấp độ Nguyệt Minh lại biết đến rõ ràng rành mạch.
"À, hiện tại món bảo vật kia còn ở trong tay Tuần Dạ Nhân không?"
"Đương nhiên, nếu không thì đã sớm ngừng chiến."
Vương Minh nở nụ cười, "Dù sao bên kia cũng đánh đến điên cuồng như vậy, nhưng mà hỗn loạn cũng có chỗ tốt của hỗn loạn!"
Vương Minh cảm khái: "Ta nghe nói, bên kia chiến đấu nhiều nên tốc độ tiến bộ đều rất nhanh, vốn dĩ những người cấp bậc cao hơn Tam Dương số lượng cực ít, gần đây lại có người thăng cấp mà tuổi lại không lớn lắm. Bây giờ vô số tổ chức đã tham chiến, tam đại tổ chức vì không muốn Tuần Dạ Nhân trở nên lớn mạnh, các tổ chức nhỏ và vừa thì lại hy vọng có cơ hội cướp đoạt bảo vật, bọn họ cũng muốn được chia chén canh, lấy được thứ này về để phân biệt thể chất thì chắc chắn thực lực sẽ mau chóng cường đại, có thể chống lại các tổ chức lớn!"
Cho nên, sự tình ở Trung Bộ hấp dẫn rất nhiều Siêu Năng Giả tham dự vào.
Đại chiến nhiều cũng có nghĩa là họ càng có nhiều cơ hội, không ít người đã thăng cấp, bất quá nguy cơ cũng không nhỏ, mỗi ngày đều có Siêu Năng Giả ở cấp bậc Nguyệt Minh ngã xuống.
Từ nãy đến giờ Hồ Hạo vẫn không nói lời nào, bây giờ bất chợt mở miệng: "Tốt hơn hết là chiến tranh đừng kết thúc quá nhanh, bằng không bên chỗ Lý phó bộ e là sẽ gặp phiền toái, bao gồm cả Viên lão cũng vậy!"
Hiện tại cường giả Hồng Nguyệt không có tâm tư để ý tới, bởi vì bọn họ thực sự không thể điều động thêm nhiều cường giả đến đây nữa.
Nhưng một khi chiến tranh ở Trung Bộ kết thúc, chỉ một Viên Thạc nho nhỏ làm sao ngăn nổi đám người kia?
Lý Hạo lại không quá để ý, tươi tỉnh nói: "Tới thì tới thôi, phân bộ Ngân Thành của chúng ta cũng đâu yếu!"
". . ."
Mấy người không thèm để ý tới hắn.
Không biết trời cao đất rộng!
Chỉ dựa vào mấy tên Nguyệt Minh Phá Bách mà hắn đã cảm thấy mình đủ khả năng đối kháng với cường giả Hồng Nguyệt?
Nói đùa hả?
Xem ra gia hỏa này vẫn chưa hiểu được sự tàn khốc của lĩnh vực siêu năng.
Mà Lý Hạo cũng không nói thêm gì nữa, hiện giờ hắn đang rất vui vẻ, bởi vì đã thu thập thêm được rất nhiều tin tức.
Bao gồm cả bên Hồng Nguyệt, dù là đợi đến mùa mưa tiếp theo cũng chưa chắc đã điều được số lượng lớn cường giả tới đột kích, bởi vì Trung Bộ đã kiềm chế khiến bọn họ không thể nào tùy thời thoát thân ra được.
Nếu ít người tới, có lẽ còn có thể làm thịt từng người, từng người một.
Về phần khu vực Trung Bộ. . . Giờ phút này Lý Hạo căn bản không nghĩ tới chuyện đi chịu chết.
Không nghe Vương Minh nói sao?
Những người cấp bậc cao hơn Tam Dương còn đang không ngừng đại chiến, vô số người đã bỏ mạng, thật đáng sợ, lão sư mà đến đó chính là hai tay đưa cổ lên cho người ta chém.
Bất quá Lý Hạo lại cảm thấy rất hứng thú đối với bảo vật kiểm tra thể chất, cũng như các di tích có thể sinh ra năng lượng thần bí.
Hắn đang nghĩ thanh ngọc kiếm của mình liệu có thể liên tục sinh ra Tinh quang năng đặc thù hay không?
Hay là sau khi hút tới một mức độ nhất định sẽ triệt để mất hết?