Chương 196: Nguyên Thần Binh
Lý Hạo bỗng hỏi: "Đúng rồi, những năng lượng thần bí kia đều là vô hạn sao? Ví dụ như một vài bảo vật sau khi hấp thu tất cả năng lượng thần bí xong thì có thể tiếp tục sản sinh nữa không?"
Vương Minh đáp: "Các tổ chức lớn đều có biện pháp giải quyết vấn đề này, thậm chí có thể chuyển đổi một chút gì đó làm sinh ra năng lượng thần bí, hoặc là bổ sung lại nó, dù sao cũng cần có bảo vật để làm vật thể trung gian trong lĩnh vực siêu năng, vật thể trung gian được gọi bằng một cái tên đặc biệt - Nguyên Thần Binh! Chỉ cần là tổ chức có được Nguyên Thần Binh đều đáng phải lưu tâm, bởi vì có nghĩa là bọn họ có thể không ngừng sản sinh ra Siêu Năng Giả mới!"
Nguyên Thần Binh!
Có thể bổ sung, có thể chuyển đổi. . .
Lúc này tâm tư Lý Hạo khẽ động.
Tại sao hắn lại có cảm giác Nguyên Thần Binh chính là một trong những món binh khí của bát đại gia tộc?
Không thể nào!
Bát đại gia tộc có lẽ có tám món binh khí, tất nhiên cũng có thể không có, dù sao thì trong bài đồng dao truyền miệng kia cũng có gia tộc không dùng tới binh khí.
Nếu như là Nguyên Thần Binh, một lần tám cái. . .
Má nó!
Lý Hạo thử mở miệng dò xét: "Cái kia. . . Thanh kiếm lần trước ta đưa lên là Nguyên Thần Binh sao?"
Vương Minh bật cười, "Làm sao có thể! Làm gì có chuyện đạt được Nguyên Thần Binh dễ dàng như thế, nhưng mà thanh kiếm của ngươi đang trong trạng thái bị phong ấn thì rất khó nói, nếu như nó đúng là Nguyên Thần Binh thì thật sự kinh khủng, đám người Hồng Nguyệt không biết đã đoạt được bao nhiêu món rồi, như vậy thì tính ra thực lực của bọn chúng sẽ tăng vọt đến đáng sợ."
Lý Hạo không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất có khả năng này.
Nguyên Thần Binh!
Xem ra ở thời cổ đại, địa vị của bát đại gia tộc cũng không hề đơn giản.
Mỗi nhà đều truyền thừa Nguyên Thần Binh, đây chính là cơ sở thành lập của một tổ chức lớn, không có Nguyên Thần Binh, không có nơi phát ra nguồn năng lượng thần bí ổn định, chỉ dựa vào việc giết người đoạt năng lượng thì làm sao có thể duy trì lâu dài?
Ví dụ như tiểu đội săn quỷ chỉ dựa vào việc giết người đoạt bảo, nếu không phải lần này có Viên Thạc tham dự thì đã triệt để bị xóa sổ rồi.
Giờ phút này, hắn đã nhớ kỹ mấy chữ Nguyên Thần Binh vừa nghe.
Lại nghĩ tới năng lượng đặc thù trong thanh tiểu kiếm của mình đang càng ngày càng ít đi, Lý Hạo hơi sốt ruột, làm sao mới bổ sung thêm được đây?
Tinh quang năng thật sự là dùng quá tốt.
Tiêu hao sạch rồi thì Lý Hạo cũng đau lòng.
"Lão Vương, vậy những phân bộ khác có Nguyên Thần Binh không?"
"Nói đùa à? Toàn bộ các phân bộ Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt hành tỉnh chỉ có Bạch Nguyệt Thành là có thôi, cho nên hàng năm đều có thể sinh ra một nhóm Siêu Năng Giả, mấy người bọn ta đều là những Siêu Năng Giả được sinh ra từ nguồn năng lượng mẹ của Nguyên Thần Binh."
Vương Minh lại giải thích thêm vài câu: "Cho nên Bạch Nguyệt Thành quanh năm đều có cường giả tọa trấn, Hầu bộ trưởng cũng sẽ không bao giờ rời khỏi tổng bộ, vẫn luôn trấn giữ ở đó chính là vì phòng ngừa Nguyên Thần Binh bị người ta đoạt mất."
Hầu bộ trưởng mà gã nói đến chính vị lão đại của Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, là lão đại chân chính.
Là cường giả Tam Dương đỉnh cấp.
Lúc này, Lý Mộng cũng xen vào: "Nguyên Thần Binh không chỉ có thể sinh ra năng lượng thần bí, theo ta được biết thì hình như nó còn có thể sinh ra một ít năng lượng đặc thù. Ta cũng không rõ lắm nhưng mà ta đã nghe một vài lão tiền bối nói rằng, cách đây hơn 20 mươi năm, khi mà thời điểm các Siêu Năng Giả mới xuất hiện, có một vài kẻ không biết năng lượng đặc thù rất quý giá, trực tiếp hấp thu nguồn nguyên năng ấy trong Nguyên Thần Binh.”
“Quá lãng phí, cũng quá xa xỉ! Nhưng mà, có vẻ như hiệu quả lại đặc biệt tốt, rất nhiều cường giả Nhật Diệu và Tam Dương bây giờ thật ra đều nhờ vào việc năm đó đã hấp thu nguyên năng đặc thù kia.”
Lý Hạo mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
Mấy thứ như Tinh quang năng, Đao năng mà hắn đã hấp thu. . . Không phải chính là nguyên năng đặc thù trong miệng Lý Mộng chứ?
Nguyên Thần Binh có khả năng sinh ra năng lượng đặc thù, tại sao càng nghe càng cảm thấy ngọc kiếm của hắn chính là Nguyên Thần Binh vậy?
Vương Minh cảm khái: "Siêu Năng Giả thế hệ trước đều không có kiến thức, làm chuyện càn rỡ! Bây giờ đã không còn ai làm như thế nữa, trừ khi mỗi người sở hữu một thanh, bằng không Nguyên Thần Binh là điều kiện tiên quyết để thành lập một tổ chức lớn, ai sẽ làm loại chuyện ngu ngốc kia?"
Lý Hạo hơi hốt hoảng, bất giác lại nghĩ đến lão sư. Ông ấy có biết chuyện này không?
Hắn còn tưởng rằng lão sư không gì là không biết, nếu như biết thì lão sư đã sớm đoán được các loại đao kiếm mà hắn đang sở hữu có khả năng đều là Nguyên Thần Binh mới phải.
"Nguyên Thần Binh. . . Mọi người đều biết về nó sao?"
"Không đâu, vốn dĩ đây là tin tuyệt mật, cùng lắm chỉ có cao tầng là hay chuyện. Ban đầu bên Ngân Nguyệt hành tỉnh có lẽ cũng chỉ có mình Hầu bộ trưởng biết, về sau do khu vực Trung Bộ xảy ra đại chiến, tin tức của món bảo vật ấy bị truyền ra ngoài, lúc này mọi người mới nghe phong thanh đủ loại tin đồn, cũng nhờ vậy mà bọn ta mới biết đến sự tồn tại của Nguyên Thần Binh."
Lý Hạo gật đầu, hắn đã hiểu rồi, có lẽ trước đó lão sư hoàn toàn không biết đến chuyện này, lúc tin tức này bị truyền ra ngoài thì lão sư vẫn còn đang bế môn ở Ngân Thành, tin tức cũng hoàn toàn bị phong tỏa, đám Tuần Dạ Nhân cho dù có biết cũng sẽ không nói cho ông ấy.
Trong lòng Lý Hạo trộm vui vẻ, cuối cùng cũng có chuyện mà lão sư không biết, trở về hắn phải lên mặt một phen mới được.
Nguyên Thần Binh!
Bây giờ hắn và lão sư đều đang mỗi người sở hữu một món.
Cũng không biết tại sao năng lượng đặc thù kia có thể sinh ra vô hạn như thế, cho nên thứ mà Lý Hạo cấp bách muốn biết bây giờ là làm thế nào để vô hạn bổ sung năng lượng đặc thù trong thạch đao và ngọc kiếm.
Thôi, chuyện gì rồi thì cũng sẽ có biện pháp giải quyết.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo càng thêm vui vẻ.
Rầm!
Một âm thanh chói tai đột ngột vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của Lý Hạo.
Đụng xe rồi!
Vương Minh thở dài, Lý Mộng và Hồ Hạo ngồi sau cũng đồng loạt thở dài.
Họ biết ngay mà!
Lẽ ra không nên nói chuyện với gia hỏa này, giờ thì tốt rồi, còn không bằng để Hồ Hạo mang theo mọi người bay đi cho nhanh.
Lý Hạo có chút xấu hổ, vội vàng xuống xe nhìn thoáng qua, sau đó lại nhanh chóng leo lên, “Không sao, đụng vào khối đá mà thôi, vẫn còn lái được!"
Dứt lời, hắn lại khởi động lần nữa, tiếp tục lái xe.
. . .
Chiếc xe đỗ xịch trước cổng tiểu viện nhà mới của Lý Hạo, ba vị Siêu Năng Giả cùng nhau bước xuống, đôi chân của cả ba người đều nhịn không được mà run rẩy.
Mà chiếc xe Lý Hạo vừa lái lúc nãy cũng đã nát bung nát bét, nắp xe cũng bay mất sau lần va chạm thứ hai, à không, là thứ ba!
Lý Hạo thở dài một tiếng, xe của hắn… Đời này nhất định không có số phát tài rồi.
Nhìn đi, một chiếc xe tốt như vậy, nếu như mang đi sửa. . . Lý Hạo cảm thấy muốn khóc thay cho ví tiền của hắn, e rằng tiền lương tháng tới chưa chắc đã đủ để sửa sang lại hết các bộ phận đã hư hỏng.