Chương 197: Kiều Bằng
Buổi cơm tối hôm nay Lý Hạo ngồi ăn mà tâm hồn có chút không yên.
Mọi người đều cho rằng là Lý Hạo đang đau lòng cái xe của hắn, nhưng thật ra Lý Hạo lại không nghĩ về nó, cho dù có cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, việc hắn quan tâm hơn là Nguyên Thần Binh cũng như những chuyện liên quan đến bát đại gia tộc.
Bát đại gia tộc, Nguyên Thần Binh.
Nếu Hồng Nguyệt biết bản thân còn có thể sử dụng binh khí của bát đại gia tộc thì chắc chắn trăm phần trăm bọn hắn sẽ không bao giờ buông tha.
Không nói đến cái Bát Quái Đồ trên không trung của Ngân Thành, chỉ nói đến một kiện Nguyên Thần Binh này thôi cũng đủ để bọn họ cắn chặt không buông.
Phải biết, ở khu vực trung ương đã vì một kiện Nguyên Thần Binh mà đánh nhau đến mất cả lý trí.
Bây giờ Hồng Nguyệt không thể xuất động với quy mô lớn, có lẽ một phần là do sợ những người khác cũng sẽ nghe mùi mà tìm đến.
"Trong trường hợp này ta càng cần phải chú ý một chút, bọn họ muốn giết ta không chỉ đơn thuần là vì Tuyến Bát Quái, mà còn là vì ngọc kiếm. Hy vọng thanh kiếm nà Tuần Dạ Nhân đang cầm có thể giúp ta che giấu thêm một đoạn thời gian."
. . .
Cùng lúc đám người Lý Hạo đang ăn cơm.
Bạch Nguyệt Thành.
Một tiếng quát chói tai vang vọng tứ phương: "Thật can đảm! Muốn chết!"
Một tiếng ầm vang truyền đến.
Một lát sau, một đám người nhanh chóng tụ tập lại trước cửa của một khố phòng quan trọng, có một vị cường giả tóc xõa ngang vai lạnh mặt nhìn quanh bốn phía, hồi lâu sau mới nói: "Đều trở về đi, không sao!"
Đám người lập tức nhao nhao rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, nam tử mới nhìn về phía Hách Liên Xuyên cách đó không xa, giọng nói lạnh lùng: "Có vẻ như ở đây không có trọng bảo gì, chỉ có mỗi thanh kiếm mà ngươi mang về từ Ngân Thành bên kia!"
Đây chính là tổng bộ của Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh!
Không ngờ đối phương lại dám mò tới tận đây.
Quá to gan!
Hách Liên Xuyên thấp giọng hỏi: "Hầu bộ trưởng, người đã chết?"
"Chạy rồi!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hách Liên Xuyên liền thay đổi, chạy trốn ngay trước mặt Hầu bộ trưởng?
"Là cường giả hệ Thổ!"
Nam tử lạnh lùng nói: "Bát đại gia tộc. . . Binh khí. . . Hồng Nguyệt. . . Chưa chắc đã là người của Hồng Nguyệt, nhưng mà xem ra có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào binh khí của bát đại gia tộc. Ngân Thành bên kia cần ngươi để ý một chút, tạm thời không có thanh kiếm thì hẳn là đối phương sẽ không cử ai quá cường đại tới đó, nhưng một khi Viên Thạc rời đi thì tốt nhất phải mang tên Lý Hạo ấy đến Bạch Nguyệt Thành, bằng không chỉ sợ có không ít người sẽ không an phận."
"Đã hiểu!"
Hách Liên Xuyên gật đầu, không nhịn được lại hỏi: "Bát đại gia tộc. . . Đến cùng tình huống là như thế nào?"
"Khó mà nói, quá xa xưa, tạm thời chúng ta không cách nào dò xét được tất cả bí mật."
Nam tử thở dài, "Có lẽ thủ lĩnh Hồng Nguyệt - Ánh Hồng Nguyệt đã được một vài sự kiện liên quan tới tám gia tộc cổ ấy, tóm lại, ngươi cứ nhìn chằm chằm là được! Còn nữa, phải để ý tới tên Lý Hạo kia nhiều hơn!"
Nói đến đây, bỗng nhiên giọng nói của người đàn ông trở nên sắc lạnh, "Nếu những người này vẫn không buông bỏ, có lẽ. . . Có thể mượn cơ hội thanh trừ một bộ phận chuyên làm loạn."
Hách Liên Xuyên gật đầu.
Cơ hội không tệ, sợ là sợ thực lực của Tuần Dạ Nhân không đủ để ăn miếng bánh thơm ngon ấy.
"Còn nữa, báo cho Viên Thạc biết việc thăm dò di tích đã được quyết định là sẽ diễn ra vào cuối tháng sau."
"Đã rõ."
Hách Liên Xuyên quay người rời đi, đến cửa ra vào, ông bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi một câu: "Hầu bộ trưởng, có thể điều thêm một vài cường giả ở khu vực Trung Bộ đến trợ giúp không?"
"Không được!"
Nam tử lắc đầu, "Chiến sự căng thẳng, bên kia sắp không chịu nổi rồi. Đã mấy lần đưa tin kêu ta qua hỗ trợ, nhưng Nguyên Thần Binh còn ở đây, ta không thể rời đi được, nếu như ta rời khỏi Ngân Nguyệt hành tỉnh thì chỉ sợ ngươi khó mà chống đỡ nổi."
"Haizz!"
Thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Hách Liên Xuyên rời đi trước.
Tình hình hai bên đều căng thẳng!
Nếu không thì lần thăm dò di tích này sẽ có càng nhiều người tham dự hơn, chứ không phải chỉ có một vị Tam Dương dẫn đội, chỉ e chuyến đi sắp tới sẽ không quá an toàn.
. . .
Ngày thứ hai thành lập phân bộ Tuần Kiểm Ti.
Lý Hạo lại cưỡi chiếc xe đạp của mình tới cơ quan, không còn cách nào khác, ngày hôm qua xe đã bị đâm hỏng, tạm thời chưa sửa được, buổi sáng thức dậy hắn đã thử khởi động nhưng không nổ máy, Lý Hạo tức giận đến mức thiếu chút nữa đã đập vỡ nó.
Quá khó dùng!
Nhà mới cách đội chấp pháp một đoạn, so với nhà cũ thì xa hơn một chút, có lẽ đạp xe mất nửa giờ đồng hồ.
Nhưng mà hiện giờ Lý Hạo đã là Phá Bách, tuy đạp khá xa nhưng thật ra cũng không mệt lắm.
Trên con đường nhỏ lát đá xanh, Lý Hạo thong thả đạp xe, cũng không vội vàng mà là tương đối nhàn nhã.
Một lát sau, trong một con hẻm nhỏ ở khu phố bên cạnh có một chiếc siêu xe phóng tới.
So với chiếc xe đêm qua Lý Hạo lái thì đẳng cấp hơn nhiều.
Lý Hạo không quay đầu, nhưng cửa sổ chiếc siêu xe bên cạnh đã mở ra, lộ ra khuôn mặt người đàn ông hôm qua phát sinh xung đột với Liễu Diễm, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua trông vẫn rất ôn nhu.
Đương nhiên, bộ dạng bị Liễu Diễm còng tay ngày hôm qua thì không được thong dong như vậy.
“Tiểu huynh đệ, còn nhớ ta không?”
Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy đối phương thì khẽ gật đầu, “Nhớ rõ, Kiều tổng của mỏ khai thác Kiều thị, Liễu tỷ đã nói với ta.”
“Đi làm sao?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Lý Hạo bình tĩnh, cũng không quá nhiệt tình khi nói chuyện với đối phương.
“Đạp xe đi làm? Không thì ngồi xe của ta đi!”
Kiều Bằng tỏ vẻ thân thiện, cười nói: “Ngày hôm qua ta và Liễu Diễm chỉ đùa giỡn chút mà thôi, vừa đúng lúc ta cũng muốn đến đội chấp pháp có việc, ngươi đạp xe bao lâu rồi, lên xe ta chở đi luôn.”
“Không cần đâu!”
Lý Hạo thẳng thừng cự tuyệt: “Liễu tỷ nói chồng của tỷ ấy chính là bị đội trưởng đội bảo an mỏ khai thác Kiều thị các người giết chết. Ngươi tránh xa ta một chút, nếu không ta sợ ta nhịn không được sẽ bắt ngươi lại!”
Kiều Bằng hơi nhíu mày, bất quá rất nhanh đã giãn ra, “Việc này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mấy năm nay ta vẫn luôn cố gắng bù đắp chuyện xưa, nói có chút khó nghe nhưng ta theo đuổi Liễu Diễm cũng chính là vì muốn bù đắp cho nàng… Bằng không, lấy thân phận của ta thì có nữ nhân nào không kéo tới tay được. Tiểu huynh đệ, ngươi không hiểu, nàng bị tổn thương quá sâu cho nên cần phải cho nàng ấy một ít cảm giác an toàn, mà ta thì hoàn toàn đủ sức để làm việc đó.”
Lý Hạo thờ ơ gật đầu, không tiếp tục để ý đến gã nữa, một đường cắm cúi đạp xe.
Trong lòng lại nghĩ, muốn diễn kịch sao?
Được thôi, ai mà chẳng biết diễn?
Nghe nói người trước mắt này có quan hệ với Diêm La, không cần thiết phải thẳng thừng trở mặt với gã làm gì.
Còn có, đang yên đang lành gã lại tìm hắn nói chuyện phiếm? Chẳng lẽ là vì muốn dò la chuyện của bát đại gia tộc?
Bởi vì bản thân hắn là truyền nhân của bát đại gia tộc cho nên Kiều Bằng mới muốn nhân cơ hội này để lôi kéo làm quen?
Kiều Bằng thấy Lý Hạo không phản ứng mình thì cười cười: “Bỏ đi, có lẽ ngươi không hiểu được, chờ ngươi lớn hơn một chút có lẽ sẽ hiểu rõ. Về sau chúng ta là hàng xóm, có thời gian thì cùng nhau ăn tối đi, ta biết nhiều hàng quán ngon quanh đây lắm.”
Về phần vì sao Lý Hạo có thể sống ở khu đắt đỏ này thì gã không mảy may nghi ngờ, người của Tuần Kiểm Ti muốn tìm một khu vực tốt thì có gì khó?
Huống chi, theo tin tức gã thu được thì người trẻ tuổi trước mắt này đã được đề bạt thành phó bộ trưởng, gã không mấy ngạc nhiên, dù sao thì vẫn còn Viên Thạc ở đó, Tuần Dạ Nhân ít nhiều cùng phải nể mặt.
Siêu xe dần dần đi xa.
Lý Hạo nhìn theo một hồi thì lắc mạnh đầu, không xem nữa, tiếp tục đạp con xe hai bánh của mình thong thả hướng về phía tòa nhà của đội chấp pháp.
Kiều Bằng!
Cái tên này hắn đã ghi nhớ kỹ.
Nói không chừng chính gia hỏa đó đã từng đào phần mộ tổ tiên của nhà hắn lên.