Giờ phút này, chỉ cần là đạo mạch, thậm chí Lý Hạo không quan tâm nó là cái gì, cứ nhìn thấy liền mở ra, một cái, hai cái... Các đạo mạch được hắn nhanh chóng mở ra.
Phía dưới, Trịnh Hoành Viễn kêu thê lương thảm thiết, điên cuồng chống lại lôi đình, lực lượng Hồng Nguyệt trên người dần dần hao mòn, đợi đến khi lực lượng Hồng Nguyệt hoàn toàn tiêu tán, đó chính là lúc lôi đình biến mất.
Giờ phút này, gã không rảnh quan tâm đến chuyện khác, mấy người khác cũng điên cuồng tấn công.
Gã đã bị thương nhưng vẫn rất khó giết chết, gã cường đại đến mức khiến mấy vị Thánh Nhân hoài nghi gã đã bước vào cảnh giới Thiên Vương hậu kỳ!
Oanh!
Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Trịnh Hoành Viễn liên tiếp kêu lên đau đớn nhưng vẫn kiên trì ngăn cản, còn lớn tiếng mắng: "Các ngươi không giết được ta! Muốn dùng sấm sét giết ta ư? Mơ đi!"
Giờ phút này, vết cháy khô trên người nhanh chóng khôi phục.
Vết thương do mấy vị Thánh Nhân lưu lại cũng đang hồi phục.
Trên không, Lý Hạo im lặng tiếp tục mở mạch, có quá nhiều lực lượng đại đạo xen lẫn trong lôi đình.
Ba cái, năm cái...
Lý Hạo mặc kệ tất cả, dù cảm thấy mình không chịu nổi thì vẫn tiếp tục khai mạch, hắn không đếm xem mình đã mở được bao nhiêu, giờ phút này, lôi đình đã suy yếu đi rất nhiều.
Phía dưới, Trịnh Hoành Viễn vẫn còn sống, gã quất bay Cửu sư trưởng, cười lớn nói: "Các ngươi mà cũng xứng giết Thiên Vương ư?"
Mấy người đều rất tuyệt vọng!
Như vậy rồi mà vẫn không giết được sao?
Cửu sư trưởng rống to một tiếng, khí tức bộc phát, đó là dấu hiệu tự bạo, ông đã nổi giận rồi.
5 vị Thánh Nhân liên thủ, tính cả năm vị hoang thú trước đó là 10 vị Thánh Nhân, cộng thêm công kích của đại đạo lôi đình có thể so với Thiên Vương, một vị Thiên Vương cùng 10 vị Thánh Nhân ác chiến với gia hỏa này lâu như vậy mà còn không giết được gã ư? Vậy thì lão tử nổ chết ngươi!
Khi ông đang sắp tự bạo, bỗng nhiên thiên địa rung chuyển kịch liệt!
Tất cả mọi thứ bốn phía đều bị che lấp, tiêu tán trong nháy mắt.
Một dòng sông hiện ra.
Đó là Tinh Thần Trường Hà, giờ phút này, một thanh trường kiếm xuất hiện, vô số ngôi sao dung nhập vào trong đó, trên không, Lý Hạo hấp thu quá nhiều lực lượng đại đạo, hắn cũng không chịu nổi nữa.
Một thanh trường kiếm khổng lồ xuất hiện trong vũ trụ.
Lý Hạo rống to: "Diệt Thương Sinh!"
Kiếm ý của Trường Sinh kiếm khách!
Trịnh Hoành Viễn biến sắc, dường như gã nghĩ tới điều gì, nhìn thấy điều gì đó, gã như trở về thời đại vị Kiếm Tôn kia chấp chưởng Ngân Nguyệt.
"Không..."
Gã xoay người bỏ chạy.
Tuy hiện tại trông gã có vẻ như không bị thương nặng nhưng thực tế thì đã tiêu hao rất lớn, thân thể cũng bị sấm sét đánh vỡ nát, còn chiêu kiếm này thì cường đại hơn tất cả các chiêu kiếm trước đó.
Thân thể Lý Hạo đang không ngừng rạn nứt, hắn cắn chặt hàm răng.
Trốn ư?
Ngươi muốn chạy đi đâu?
"Chiến Thiên thành, chặn gã lại!"
Chiến Thiên thành lập tức hiện ra, trấn áp thiên địa.
Hai chữ “Chiến Thiên” trên người Lý Hạo rơi xuống, nặng tựa thiên quân, ầm, Chiến Thiên Quân khóa chặt hư không bốn phía, Trịnh Hoành Viễn kinh hãi, gã rống to: "Ngươi giết ta, con ta sẽ không kiêng kị gì nữa mà giết ngươi! Con ta có hi vọng thành đế, Lý Hạo, ngươi sẽ chết!"
Người gã nói đến chính là Trịnh Vũ.
Lý Hạo hét lớn, kiếm chém ra, trời sụp đất nứt!
Con của ngươi thành đế ư?
Thành mẹ nó!
Không đợi gã thành đế, lão tử sẽ làm thịt gã trước!
Mọi lực lượng trong cơ thể hắn dung nhập vào một kiếm này!
Chiêu kiếm xuyên qua hư không!
Vạn đạo lực lượng bộc phát!
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời, Trịnh Hoành Viễn bị trấn áp gầm thét, gã không ngừng vung quyền hòng ngăn cản, kiếm khí tung hoành, đại đạo hủy diệt, nhưng ngay sau đó, cánh tay gã biến mất, thân thể vỡ nát, lực lượng bị ma diệt.
Nhục thân khôi phục rồi lại vỡ nát, tiếp tục khôi phục rồi lại vỡ ra...
Gia hỏa này khó giết gấp 10 lần Thánh Nhân!
Oanh!
Cuối cùng, sau một tiếng vang lớn, đại kiếm đảo qua thiên địa, thiên địa hoàn toàn tĩnh lặng, nơi Trịnh Hoành Viễn đứng ban nãy cũng yên tĩnh trở lại.
Kiếm quang tiêu tán!
Thiên địa an tĩnh.
Năm vị Thánh Nhân, mấy chục Bất Hủ, mấy vạn tướng sĩ liên tiếp ngã xuống trong hư không, bọn họ đều cực kỳ chấn động.
Lý Hạo đột nhiên biến sắc, hắn rống to: "Giết!"
Một vòng kiếm quang nhỏ yếu đánh ra.
Trong hư không, một đạo hư ảnh xuất hiện, Trịnh Hoành Viễn hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn nhận ra...
Lý Hạo thầm mắng một tiếng!
Có cường giả Tân Võ nào trước khi chết đi mà không liều một lần, bọn họ tự bạo hoặc là la mắng kêu gào, nhưng ngươi chẳng làm gì cả, chỉ nói rằng con của ngươi sẽ giết ta, thế thì ngươi chắc chắn vẫn chưa chết!
Mẹ kiếp! Tên này khó giết thật!
Tinh thần lực của Trịnh Hoành Viễn hội tụ, tuy chưa chết nhưng lúc này gã đang rất suy yếu, nhưng những người khác cũng kiệt sức và suy yếu giống gã.
Gã nhanh chóng ngưng tụ, cười lạnh khinh miệt.
Muốn giết ta ư? Không dễ đâu!
Trong lúc mấy người Lý Hạo muốn bộc phát lần nữa để chém giết tinh thần lực của gã, bỗng nhiên hư không chấn động, sâu trong vũ trụ, một hành tinh hiện ra, hành tinh đó bay đến, trong hư ảo, dường như có một quyển sách xuất hiện.
Hành tinh kia hóa thành một quyển sách trấn áp thiên địa, ầm, Trịnh Hoành Viễn kinh hãi: "Không có khả năng..."
Oanh!
Hành tinh nổ tung, tinh thần thể của Trịnh Hoành Viễn vỡ nát, ngay sau đó, mấy người Lý Hạo đánh tới, thiên địa rung động, tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Hoành Viễn vang vọng vũ trụ!
Hành tinh kia thoáng cái đã biến mất.
Lý Hạo nghi ngờ nhìn thoáng qua hành tinh đó.
Mấy người khác cũng nghi hoặc.
Đó là cái gì?
Oanh!
Tiếng nổ vang lên, vô số lực lượng bản nguyên, lực lượng Thiên Vương, lực lượng Bất Hủ, tinh thần lực vô biên lan tràn khắp toàn bộ vũ trụ, một vị Thiên Vương đã bị đám người Lý Hạo đánh chết!
...
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Cụ Phong thành, Trương An ngẩng đầu nhìn lên trời, một ngụm máu tươi phun ra tiêu tán trong nháy mắt, ông lắc đầu, không quan tâm nữa.
Bên trong Cụ Phong thành, Hồng Trần biến sắc, lẩm bẩm nói: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Làm sao có thể như vậy?
Phe Lý Hạo tuyệt đối không đủ sức giết Thiên Vương, cùng lắm là chỉ giết được kẻ mới vào Thiên Vương mà thôi, nếu gã suy đoán không sai thì người đó chính là cha gã, có chiến lực Thiên Vương trung kỳ hoặc thậm chí là đã bước vào hậu kỳ.
Không có chuyện ông ấy bị những người này giết chết được!
Không đúng, không thể nào, hay là gã đã đoán sai?
Thế nhưng sao gã lại có cảm giác huyết mạch tương liên?
Không thể nào!
Sắc mặt gã biến ảo, lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi.
Tại sao lại như vậy?
Giờ khắc này, thiên địa rung động như thể đang chúc mừng điều gì đó, thiên ý càn quét, lực lượng đại đạo bỗng nhiên lan tràn bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, toàn bộ Ngân Nguyệt đều chấn động.
Một vị Thiên Vương đã chết!