Giờ phút này, Tinh Không Kiếm nhanh chóng liền lại.
Các loại năng lượng, các loại thần thông đều ấp ủ trong đó.
Trong cơ thể Lý Hạo, từng khiếu huyệt hiện ra.
Trong nháy mắt, 360 khiếu huyệt hiện ra tạo thành một thanh kiếm nhỏ, ngay sau đó, vô số khiếu huyệt sáng lên nhưng chỉ có 150 cái, còn thiếu rất nhiều để tạo thành vòng tuần hoàn 360 khiếu huyệt thứ hai.
Trong 10 ngày chuyển thành, Lý Hạo mở ra không ít khiếu nhưng vẫn không đủ để hắn mở ra vòng thần thông Kiếm Đạo thứ hai.
Sau khi Trịnh Hoành Viễn dùng một quyền đánh bay Lực Phúc Hải, Lý Hạo cắn răng, bỗng nhiên nuốt trường kiếm vào trong bụng, ngay sau đó, vô số khiếu huyệt nhanh chóng sáng lên, 200, 240, 260 cái...
Thế nhưng vẫn còn cách 360 cái rất xa.
Không đủ!
Không thể tạo thành vòng thần thông Kiếm Đạo thứ hai, dù mở ra 359 khiếu huyệt thì cũng không đủ.
Ánh mắt Trịnh Hoành Viễn sáng như tuyết.
Quả là một đạo pháp thần thông rất hay!
Gã đã nhìn ra chân tướng!
Nếu Lý Hạo thắp sáng vòng tuần hoàn 360 khiếu huyệt thứ hai, tuy không địch nổi gã thì cũng sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ không ít, không đến mức sẽ bị gã đánh bay trong nháy mắt nữa.
Thần thông rất hay, đạo pháp rất tốt!
Đáng tiếc là nội tình của đối phương không đủ, dù cắn nuốt Tinh Không Kiếm thì cũng không thể hoàn thành vòng tuần hoàn thứ hai.
Thật đáng tiếc!
Gã cảm thấy tiếc thay Lý Hạo, nở nụ cười nói: "Hình như vẫn chưa đủ đâu!"
Lý Hạo lạnh lùng nhìn gã, sau đó, hắn bỗng nhiên mỉm cười: "Nếu đủ thì sao?”
Trịnh Hoành Viễn giật mình.
Vào thời khắc này, trên người Lý Hạo bộc phát ra một cỗ huyết khí nồng đậm không gì sánh được, huyết khí kia lập tức xuyên qua từng khiếu huyệt, trên người hắn hiện ra một cái bóng mơ hồ.
Đó là một người eo dắt huyết đao, lưng đeo trường cung.
"Huyết Đế Tôn..."
Mấy người giật mình!
Hai chữ “Chiến Thiên” hiện ra, trong nháy mắt, những khiếu huyệt chưa mở ra của vòng tuần hoàn thứ hai bị hai chữ này nhanh chóng đốt lên.
Chiến Thiên!
Nơi xa, Chiến Thiên thành chấn động một cái.
Trong quân đoàn Chiến Thiên Quân bên ngoài, huyết khí trong cơ thể những quân sĩ đã khôi phục một chút đột nhiên biến mất, chúng dung nhập vào trong cơ thể Lý Hạo, Lý Hạo gầm lên giận dữ, oanh!
Vòng tuần hoàn 360 khiếu huyệt thứ hai đã được thắp sáng!
"Nhận lấy cái chết đi!"
Hai chữ Chiến Thiên giúp hắn mở ra vòng khiếu huyệt này, nếu không, chỉ dựa vào một mình hắn thì không có cách nào làm được.
Trường kiếm nối liền trời đất!
Kiếm Đại Đạo!
Một kiếm chém ra, phong hỏa lôi điện điên cuồng bay về phía đối phương, mấy người khác đều vui mừng.
"Giết!"
Mấy vị cường giả gầm thét.
Lúc này, Lý Hạo trở thành chủ lực, thực lực vượt qua Lực Phúc Hải vốn mạnh nhất, hắn chém một nhát, dù Trịnh Hoành Viễn đã lui tránh nhưng vẫn bị kiếm khí tổn thương!
"Thật khó lường!"
Trịnh Hoành Viễn hừ một tiếng, rút roi đánh tới, ầm ầm, kiếm khí vỡ nát, nhưng ngay sau đó lại có nhiều kiếm khí hơn xuất hiện.
Mấy người vốn ở trong tình cảnh tràn đầy nguy cơ, lúc này cuối cùng bọn họ cũng có thể thở phào.
Nhưng Lý Hạo biết rằng dù mình có 2 vòng thần thông Kiếm Đạo thì cũng không địch lại Thiên Vương.
Hắn còn kém xa lắm!
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản thế công của đối phương, nhưng nếu đối phương cứ tiếp tục cường thế tiến công như vậy thì bọn họ sẽ bị đánh bại.
Trịnh Hoành Viễn quát lên một tiếng, roi liên tiếp đánh ra!
Phanh phanh phanh!
Mấy vị cường giả không ngừng bị quất bay, mai rùa của lão ô quy có rất nhiều vết nứt, Hòe tướng quân sắp trở thành một cái cây trọc, Lực Phúc Hải đã gãy mất một bên sừng, trên người vết thương chồng chất.
Cửu sư trưởng yếu nhất, thân thể vừa khôi phục bị roi xuyên qua, nửa người gần như vỡ nát.
Người này quá mạnh!
Mấy người khó khăn chống cự, Lý Hạo liên tiếp bộc phát, lực sát thương vô cùng cường đại nhưng cũng liên tiếp bị đối phương quất trúng, thân thể đẫm máu, trong khi đó đối phương chỉ có vài vết thương nhẹ, khí tức suy giảm một chút chứ không hề trọng thương.
Trịnh Hoành Viễn mỉm cười!
Không tệ!
Chỉ tiếc rằng đối thủ của các ngươi là ta, nếu là Thiên Vương mới tấn cấp thì có khi sẽ bị các ngươi đánh bại rồi, đáng tiếc là ta không phải.
Giờ phút này, dư uy của đại chiến khiến trận pháp bên ngoài rung động kịch liệt.
Hơn mười vị yêu thực hiện ra bản thể nhưng đều bị ép đến khom lưng, nhưng Lý Hạo còn chưa hạ lệnh nên bọn chúng vẫn đang cố gắng chống đỡ.
Bọn chúng chỉ có thể cố gắng hết sức để chống đỡ!
Giờ khắc này, trận đại chiến vẫn đang diễn ra, bên ngoài, chiến giáp màu cam kia bỗng nhiên tản ra một cỗ dao động yếu ớt: “Trịnh gia chủ, lát nữa ta sẽ phá vỡ đại trận, gia chủ ra ngoài trận pháp trước, đến giờ Chiến Thiên thành còn chưa bị phát động, Lý Hạo chuẩn bị cho gia chủ một kích trí mạng, hãy rời đi trước, nếu không rất dễ bị Chiến Thiên thành bộc phát đả thương!"
Trịnh Hoành Viễn nghi ngờ, kỳ thật gã không tin kẻ này, vẫn luôn cảm thấy không ổn. Nhưng nếu đối phương chủ động muốn phá trận pháp thì cũng được thôi, không ảnh hưởng gì đến đại cục, phá được thì càng tốt, không phá được cũng chẳng sao.
Những yêu thực này không gây quá nhiều áp lực cho gã.
Tuy nhiên Chiến Thiên thành còn chưa xuất hiện.
Nếu Chiến Thiên thành xuất hiện, chủ thành bộc phát chắc chắn sẽ có uy lực không kém.
Nếu Ngô Bằng thật sự phá trận pháp cho gã ra ngoài thì cũng không tệ.
Gã đang nghĩ ngợi, bên ngoài, chiến giáp màu cam kia đột nhiên đánh một quyền về phía một vị yêu thực, bịch một tiếng, yêu thực kia rung động kịch liệt, khí tức lập tức suy yếu.
"Ngô Bằng!"
Lý Hạo phẫn nộ rống to!
Đây cũng là tín hiệu.
Về phần đối phương có tin hay không... Kỳ thật Lý Hạo không ôm hy vọng quá lớn, nếu tin thì lực lượng lôi đình sẽ rơi hết lên người đối phương, không tin thì cũng chẳng khác nhiều.
Giờ phút này, “Ngô Bằng" đả thương một vị yêu thực, gã quát: "Phá!"
Ầm ầm!
Đại trận rung động, đám yêu thực phun ra huyết dịch màu vàng, Hồng Sam Mộc hiện ra, kinh hãi quát: "Ngươi đáng chết..."
Trịnh Hoành Viễn sửng sốt, ngay sau đó gã điên cuồng cười to!
Đại trận bị phá thật rồi!
Chuyện này không giống giả, không ngờ gã lại có niềm vui ngoài ý muốn ở đây.
Có thể thoát khỏi đại trận này là tốt nhất.
Gã lập tức biến mất rồi hiện lên ở gần Ngô Bằng, muốn bước ra khỏi đại trận, đi ra ngoài thì gã sẽ an toàn hơn một chút.
Đối diện, Ngô Bằng đánh bay một vị yêu thực.
Ngay sau đó, trận pháp xuất hiện một lỗ hổng lớn, đám yêu thực không ngừng hộc máu, bọn chúng đang thật sự hộc máu, ngay cả lực lượng bản nguyên cũng bị phun ra.
Kết quả này không phải do Ngô Bằng mà là vì lực lượng lôi đình quá mạnh, bọn chúng không chịu nổi nữa, đại trận bị ép vỡ.
Trịnh Hoành Viễn bước ra một bước, vừa định bật cười thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Trong nháy mắt này, phía sau, mấy người nhanh chóng đánh tới, trên không, một tia sét lớn to như trụ trời mang theo sự phẫn nộ vô biên giáng lâm!
Trong vũ trụ đại đạo, dù chỉ là đại đạo tân sinh, nhưng bị lực lượng Hồng Nguyệt khiêu khích nửa ngày mà nó mãi không tiêu diệt được như vậy cũng khiến vũ trụ đại đạo phẫn nộ!
Nó nhất định phải đánh chết kẻ này!
Oanh!
Cột sét lớn đánh tới, Trịnh Hoành Viễn biến sắc, cứ tưởng rằng đây là trận pháp, gã muốn tránh nhưng lại phát hiện dù mình xuất hiện ở đâu thì cột sét đó vẫn nhắm đến mình.
Ầm ầm!
Tiếng vang lớn vang vọng đất trời, Trịnh Hoành Viễn kêu thảm thiết, thân thể lập tức có thêm vô số vết rách, gã kinh ngạc khó tin.
Đây là cái gì?
Nó không phải trận pháp!
Nó giống như... Đế Tôn kiếp.
Trịnh Hoành Viễn phẫn nộ nhìn về phía Ngô Bằng, nhưng lúc này một người đã ở trong bộ chiến giáp kia, đó chính là Lý Hạo.
Kỳ thật Lý Hạo chỉ muốn thử một chút, thành công hay không đều không quan trọng, nếu thành công thì Trịnh Hoành Viễn sẽ phải đỡ lấy càng nhiều lực lượng lôi đình hơn mà thôi.
Lúc này, hắn lạnh lùng quát một tiếng: "Giết hắn!"
Dứt lời, hắn xông thẳng lên trời, không hề xuất thủ.
Bốn người khác nhanh chóng tấn công Trịnh Hoành Viễn.
Lý Hạo đang làm gì?
Hắn đi hấp thu lực lượng đại đạo, cột sét đó lớn đến mức khó tin, giờ hắn cần hấp thu lực lượng đại đạo để khai mạch, khiến bản thân mạnh lên trước thì mới đủ sức chém giết đối phương.
Hắn lao vào trong sấm sét, sau khi cột sét công kích Trịnh Hoành Viễn xong, những gì còn lại là các loại lực lượng đại đạo.
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo tiếp xúc với nhiều lực lượng đại đạo thuần túy như vậy.
Hắn điên cuồng hấp thu!
Vô số khiếu huyệt được mở ra, những khiếu huyệt cưỡng ép mở ra trước đó lúc này đều được củng cố vững chắc.