Lúc này, Lý Hạo hồi tưởng lại một chút, thời điểm ngày đó Huyết Đế Tôn chia thiên địa thành tám phần, nói một vài lời.
Hắn nói, vùng thiên địa này, không thể xuất hiện tâm tư không nên có, không cần mưu toan thoát khỏi thế giới chủ, nếu không tự giải quyết cho tốt... cứ như là khuyên bảo, lại như là cảnh cáo.
Hắn còn nói, hắn lấy Càn Khôn Chi Trận, trấn áp thiên địa, chẳng lẽ chính là trận pháp của tám đại chủ thành trước đó?
Trận pháp phong ấn Đế Tôn Hồng Nguyệt bây giờ, dường như chính là trận pháp này.
Kiếm Tôn không am hiểu bày trận, nhưng bây giờ, lại có thể dựa vào phong ấn, ngăn trở một vị Đế Tôn 100 000 năm... có lẽ không phải do hư ảnh Kiếm Tôn quá mạnh, mà là do trận pháp đối phương lưu lại quá mạnh.
Huyết Đế Tôn... thật sự rất lợi hại!
Mà Huyết Đế Tôn, làm tất cả những chuyện này, giống như đều là bởi vì đề phòng vạn nhất, phòng ngừa vùng thiên địa này tách ra, lại giống như đã tính tới chuyện vùng thiên địa này sẽ tách ra?
Lý Hạo có chút đau đầu.
Nhưng rất nhanh, hắn lại lộ ra dáng vẻ tươi cười, như một con tắc kè hoa, khiến hai vị Thánh Nhân nghi hoặc, Lý Hạo cười nói: "Nơi này, rất có ích! Nhưng hiện tại Trịnh Vũ hẳn phải biết một chút tình hình, biết phụ thân hắn chờ đợi vô số năm ở đây, hơn nữa, Lý gia nhất định cũng có người biết nơi này... nhưng cũng không có biện pháp lấy đi thứ đó. Xem ra, cũng không cần quá lo lắng đồ vật bị người khác cướp đi..."
Nói đến đây, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên một cái: "Ánh Hồng Nguyệt, có thể cũng biết nơi này hay không?"
Hai vị mờ mịt, chúng ta làm sao biết được.
Nếu tên kia biết thì lại có thể thế nào?
Lý Hạo lập tức tính toán, mở miệng nói: "Gần đây Ánh Hồng Nguyệt rất thư thái, ta phải nhanh đến thăm hắn thôi..."
Thư thái?
Lực Phúc Hải cũng không quá rõ, Lão Ô Quy lại hiểu rất rõ, người ta thư thái khi nào hả?
Từ trung bộ chạy trốn tới phương bắc, từ phương bắc chạy trốn tới Đại Ly, từ Đại Ly bỏ chạy tới Thần Quốc phương tây, mang theo tam đại tổ chức và Hạo Thiên thần sơn, hơn 100 000 siêu năng, bây giờ còn thừa lại 1000 siêu năng, chuyện này gọi là thư thái?
Lý Hạo có phải hiểu sai nghĩa của hai chữ này hay không?
Mà Lý Hạo, đang có vô số suy nghĩ trong lòng.
Hắn muốn gặp Ánh Hồng Nguyệt một lần!
Tên kia, mình đã thật lâu không nhìn thấy.
Mặc dù chưa hẳn có thể giết hắn... nhưng hắn khẳng định, ngay bên cạnh Ánh Hồng Nguyệt bây giờ, nhất định có một đám người đang nhìn chằm chằm, có người của Trịnh Vũ, có người Hồng Nguyệt, thậm chí còn có người của Lý gia!
Lấy Ánh Hồng Nguyệt làm trung tâm, có lẽ, có thể săn giết một nhóm cường giả.
Nguyệt Thần vừa khéo cũng ở bên kia, vậy thì càng náo nhiệt.
Náo nhiệt như vậy, mà phía bên mình, chuyện lớn đều đã có những người khác làm, mình cũng đi tham gia náo nhiệt là được rồi, để tất cả phiền phức đều ở ngoài cửa!
Về phần Trịnh Vũ trong Cụ Phong thành, hiện tại sẽ không dễ dàng ngoi đầu lên.
Hơn nữa... đối phương có khả năng đi Ngân Thành.
Lý Hạo trong lòng phán đoán một phen, bật cười, sợ chính mình phá hư phong ấn sao?
Trước đó, mình cố ý làm ra chuyện kia, tên đó nhất định sẽ lo lắng điểm này, như vậy cũng tốt, ngược lại sẽ hạn chế Trịnh Vũ, cũng có thể dự phòng vị Đế Tôn kia lại phá hủy phong ấn.
Nhưng không hủy, kỳ thật Lý Hạo không có ý muốn phá hủy phong ấn.
Tất cả những chuyện đã gây ra, đều chỉ là vì chấn nhiếp Trịnh Vũ.
Tên kia, nhất định cảm thấy, mình không đấu lại hắn thì sẽ liều lĩnh, hiện tại, chỉ sợ hận không thể đem giấu phong ấn đi.
Lại nhìn thoáng qua tám tòa vương tọa, Lý Hạo mở miệng: "Mặc dù đối phương chưa hẳn có thể lấy đi, nhưng vẫn có chút nguy hiểm, Quy thủ hộ tạm thời sẽ tọa trấn nơi đây, Trấn Hải Sứ còn phải tọa trấn Vô Biên thành! Hòe tướng quân vẫn nên tọa trấn Chiến Thiên thành."
Lão Ô Quy ngược lại không có ý kiến, chỉ là có chút thấp thỏm nói: "Nếu... Nếu ta không cẩn thận tiến vào nơi vừa rồi..."
Nó sợ.
Không phải sợ chết, trái lại là có chút sợ cỗ khí tức kia, khiến người ta tâm thần bất an.
Lực Phúc Hải vội vàng nói: "Sợ cái gì, ngươi chỉ là một Thần Binh, không ai dẫn đầu, làm sao đi vào được? Bớt nói nhảm, ngươi tọa trấn nơi này là xong việc rồi!"
Cũng đừng nói gì nữa!
Nếu để ta tọa trấn ở đây, ta cũng không làm.
Hù chết trâu ta rồi!
Lý Hạo nhìn thoáng qua hai vị cường giả, không nhịn được nói: "Vị Thương Đế kia... có tà ác như vậy không? Không phải Thế Giới Chi Chủ sao? Sao cảm thấy hai vị cứ như gặp được ma đầu vậy?"
Ai cũng không lên tiếng.
Thương Đế người ta là ma đầu sao?
Trong mắt bọn Nhân Vương, Thương Đế vừa đáng yêu, vừa thân thiện, lại thiện lương, vừa hiểu chuyện...
Nhưng trong mắt một số người khác thì... đáng sợ đến cùng cực.
Trong lòng, không phân chia thiện ác, không phân chia thị phi.
Loại tồn tại này, kỳ thật rất đáng sợ, hết thảy đều tùy tâm sở dục, ví dụ như, muốn ăn thịt trâu, Thương Đế cảm thấy, mình ăn thịt trâu rất bình thường, về phần ăn ai... có liên quan gì?
Gia tộc Thủy Lực, vì không muốn bị ăn thịt nên phải liều mạng nịnh nọt, hai vị lão tổ Đế Tôn, có đôi khi còn phải cực kì ủy khuất, cắt chút thịt của mình, cho người ta ăn lẩu, vị trí Đế Tôn này, làm cũng rất ủy khuất.
Lý Hạo không biết những chuyện này, lúc này, Lực Phúc Hải cũng không tiện nói, cười khổ nói: "Không có không có, sao lại thế? Nhưng Thương Đế không có khả năng ở đây, cho nên, chúng ta lo lắng, có phải Thương Đế lưu lại một chút Thần Binh ở đây hay không, nếu như vậy, rất dễ dàng kích phát hỗn loạn..."
Tin ngươi mới lạ!
Lý Hạo cũng không nói chuyện này nữa, lại nói: "Chờ ta lấy được một chút khí huyết huyết mạch của bát đại gia, quay về ta lại đi vào dò xét một chút, hoặc là mang theo mấy người Triệu thự trưởng... nhưng bọn họ vẫn quá yếu, ta sợ bọn họ bị hút khô! Nơi này, kỳ thật rất không tệ, muốn đối phó Đế Tôn, vậy sẽ phải hiểu rõ Đế Tôn mới được!"
Ngươi ngược lại thật dám nghĩ!
Hai vị thầm nghĩ, mà Lý Hạo, không lưu lại nữa, chỉ để lại Lão Ô Quy, mang theo Lực Phúc Hải hận không thể lập tức chạy trốn khỏi đây, cùng rời khỏi di tích.
Mà trong di tích, Lão Ô Quy nhanh chóng rời khỏi đại điện nghị sự, co đầu rút cổ tu luyện ở lối vào, cứ như có chút dị động thì phải cưỡng ép chạy trốn, vô cùng đáng thương, hi vọng Lý Hạo tới sớm một chút, mang mình đi khỏi đây.