Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1974 - Chương 1974 - Còn Sót Lại 6

Chương 1974 - Còn sót lại 6
Chương 1974 - Còn sót lại 6

Mà giờ khắc này, phương tây.

Đúng như suy đoán của Lý Hạo, rất náo nhiệt.

Một đám cường giả áo bào đỏ, xuất hiện tấp nập, muốn đánh giết Nguyệt Thần, nhưng không ra tay với Ánh Hồng Nguyệt.

Mà một đám cường giả áo bào đen bên ngoài, cũng không ngừng xuất hiện, lại bảo hộ phe Nguyệt Thần, đối phó phe áo bào đỏ, cũng không ra tay với Ánh Hồng Nguyệt.

Mà Ánh Hồng Nguyệt, suốt dọc đường truy tung phe Nguyệt Thần.

Tứ phương, không liên quan gì tới nhau, nhưng dường như đều biết thân phận của đối phương.

Chiến trường của bọn hắn, cũng từ đại lục Thiên Tinh, chuyển dời đến bên này, không có cách nào khác, Lý Hạo ở Thiên Tinh, quá mức khó chơi.

Mà thảm nhất, vẫn là phe Nguyệt Thần, không ngừng bị đuổi giết.

Lúc này, Nữ Vương Nguyệt Thần, sắc mặt tái xanh, không ngừng nhìn về phía sau, tên gia hỏa Hồng Nguyệt ở đại thế giới, vẫn mãi đuổi giết bọn họ, nếu không có Lý Hạo đánh chết những Thần Linh kia, ngay cả Thần Linh Thánh Đạo cũng đã bị đánh chết thì bọn gia hỏa này, nào dám truy sát ả?

Giới hạn của Thần Linh, tương đương với Lý Hạo.

Thiên địa có thể chứa đựng Nhật Nguyệt cửu trọng, vậy phe Thần Linh, mấy vị Thánh Nhân, sẽ có thể phát huy ra chiến lực Nhật Nguyệt cửu trọng, bọn họ cũng là do đại đạo trong thiên địa tạo ra.

Mà dù Tân Võ hay Hồng Nguyệt, dung nạp cực hạn trước mắt, chỉ là Bất Hủ đỉnh phong, Nhật Nguyệt thất trọng.

Nữ Vương trong lòng giận mắng, nếu không có mấy vị Thái Dương Thần chiến tử, bọn gia hỏa này dám truy sát mình, sớm đã bị giết sạch sành sanh!

Nhưng bây giờ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

Trước đó, Thần Linh cùng ả đào tẩu, bây giờ càng ngày càng ít, nhiều ngày truy sát, cũng đã chết trận một số, hiện tại, Thần Linh còn lại, chỉ có năm vị, tính cả ả thì cũng chỉ có sáu vị.

Cũng may, Lý Hạo lại tăng lên giới hạn trong thiên địa, chiến lực của mấy vị Thần Linh, đều tăng lên một chút, bây giờ cũng không yếu hơn những Bất Hủ đỉnh phong kia, lúc này mới không bị tiêu diệt hết.

"Tiếp tục như thế... quá bị động, nhất định phải nghĩ biện pháp phục sinh Tiên Tri Thần!"

Nguyệt Thần thầm nghĩ, Thái Dương Thần và Hắc Ám Thần, đã hoàn toàn không có hi vọng khôi phục, mà Tiên Tri Thần, vẫn còn hi vọng.

Lý Hạo, hẳn là đến bây giờ cũng chưa phát hiện được ngôi sao bản mệnh của đối phương nằm ở đâu.

Về phần chính ả, ả cũng không lo lắng chuyện này, ngôi sao bản mệnh của ả, e rằng không có trong vũ trụ đại đạo, mà là ở trong phong ấn, cũng chính là mặt trăng của toàn bộ Ngân Nguyệt, đó mới là căn cơ đại đạo của ả.

Về phần ngôi sao hình thành từ đạo mạch khác, bị phá hủy cũng sẽ không ảnh hưởng toàn cục.

Mà giờ khắc này, chiến lực Nguyệt Thần kỳ thật cũng đã khôi phục không ít, chỉ là ả không muốn tuỳ tiện bại lộ toàn bộ át chủ bài, phe áo bào đen đang giúp ả đánh giết cường địch, ả cũng vui vẻ chấp nhận, những tên kia, đại khái đều đến từ phe Trịnh gia.

Hiển nhiên, bọn họ lo lắng mình bị giết, bản thể Ngân Nguyệt bị phá, dẫn đến phong ấn bị hủy.

"Vì sao Ánh Hồng Nguyệt lại truy đuổi chúng ta?"

Nguyệt Thần khó hiểu trong lòng, có chút phẫn nộ, tên khốn ghê tởm này.

Ả và Ánh Hồng Nguyệt đã từng đối mặt đánh nhau, đối phương rất khách khí, nhưng Nguyệt Thần nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của đối phương thì rất chán ghét, trực tiếp xuất thủ, kết quả đấu một trận, cũng không chiếm được tiện nghi gì, hoàn toàn không thèm để ý đối phương nói hợp tác, trực tiếp chạy đi.

Đối với mấy tên gia hỏa nhìn có vẻ nhã nhặn, ả chắc chắn sẽ không tin tưởng.

Cái gì mà hợp tác không hợp tác... ả biết đối phương là cừu nhân của Lý Hạo, nhưng ả chính là không nguyện ý hợp tác cùng với tên khốn kiếp có vẻ nhã nhặn này.

...

Trong lúc đó.

Phía sau, sắc mặt Ánh Hồng Nguyệt có chút khó coi, gã thành tâm thành ý tìm người ta hợp tác, địch nhân của song phương, đều là Lý Hạo, hơn nữa, gã hợp tác với đối phương, người của đại thế giới Hồng Nguyệt, cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay.

Kết quả, nói hết lời, Nguyệt Thần ngu xuẩn kia, thế mà không để ý tới.

Hiện tại, người của các phương đấu tranh kịch liệt.

Đây không phải có lời cho Lý Hạo sao?

Dù là phe Hồng Nguyệt hay phe Trịnh Vũ, hay là phe mình, hay là Thần Quốc phương tây... lúc này, địch nhân đều phải là Lý Hạo mới đúng!

Gã tiếp tục đuổi theo, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Nhất định phải dừng chuyện tự hao tổn mình, thống nhất lực lượng, đối phó Lý Hạo! Mà không phải như lúc này, ở đây, tự hao tổn lẫn nhau, giai đoạn hiện nay, phe Hồng Nguyệt, phe Trịnh gia, cũng không ra ngoài được, lúc này, không cần thiết nội chiến..."

Bọn gia hỏa này, cứ có cảm giác nói nhiều vẫn không hiểu.

Phi Kiếm Tiên, lúc này, có chút lạnh nhạt, nói một câu tiết lộ ra thiên cơ: "Mọi người đều biết, nhưng tất cả mọi người sợ hắn! Cảm thấy hiện tại đấu với hắn, không có ích gì, chỉ có tử vong! Cho nên... không bằng tìm một số chuyện để làm trước, chờ thiên địa khôi phục, có cường giả đối phó Lý Hạo, mà không phải kẻ yếu lần lượt đi chịu chết, cho hắn thêm ích lợi!"

Người nào không biết Lý Hạo là đại địch?

Ai cũng biết!

Mấu chốt là, lần lượt chịu thiệt thòi, lần lượt chịu chết, Thánh Nhân chết một đống, thậm chí nghe nói còn có giết chết Thiên Vương, lúc này, dù Trịnh gia hay Hồng Nguyệt, ai sẽ tìm Lý Hạo gây phiền phức?

Không bằng ở đây, làm chút việc, cũng ra vẻ mình không vô dụng.

Ánh Hồng Nguyệt nhíu mày, đây cũng là sự thật.

Nhưng như thế thì rất phiền phức.

Bình Luận (0)
Comment