Đại Hoang, khu vực hỗn độn.
Lý Hạo bắt đầu diễn võ.
Ngũ Cầm thuật pháp là màn biểu diễn chính trong lần diễn luyện này, nó phát triển từ Ngũ Cầm thuật của Viên Thạc, thay đổi một chút, dung hợp với vài chiến pháp truyền thừa khác.
Lấy Ngũ Cầm làm cơ sở, vạn pháp làm phụ trợ.
Vô số đá năng lượng được thiêu đốt, Lý Hạo đứng sừng sững trong hỗn độn, dùng lực lượng Hợp Đạo diễn luyện công pháp mà võ sư Trảm Thập Phá Bách tu luyện.
Lao nhanh, nhảy vọt, tựa như dã thú.
Vạn vật vạn pháp, vạn pháp vạn đạo, vạn đạo vạn thế...
Như long xà giương nanh, như Phượng Hoàng giương cánh.
Mãnh hổ xuất lồng, hổ thế rống vang trời.
Thời khắc này, Lý Hạo tựa như những người mới học võ đạo, hắn nghiêm túc cảm ngộ, cảm nhận thế của thiên địa và võ đạo.
Hắn đã lâu không nghiên cứu thế...
Nhưng hắn không cảm thấy lạ lẫm trong lần diễn luyện này, ngũ cầm làm cơ sở chính là bước mấu chốt để cảm ngộ thế, phương pháp hô hấp đã lâu không sử dụng cũng bắt đầu chấn động nhục thân, từng đạo mạch hiện ra, đại thế xuất hiện.
"Rống!"
Lý Hạo gào thét như dã thú, dương như trong hư không xuất hiện một con báo săn mạnh mẽ nhanh nhẹn giương nanh múa vuốt!
Báo săn hóa thành đại thế, dương như nó muốn kết nối với bản nguyên, sâu trong hỗn độn, hư không chấn động.
Thời khắc này, trong mắt Lý Hạo lấp lóe tinh quang, dường như hắn đang nhìn về phía vết nứt hư không ở nơi xa kia, hỗn độn kết nối với bên ngoài Ngân Nguyệt, ở đó vẫn còn… vũ trụ Bản Nguyên!
Thật sự nó vẫn còn ở đó!
Điều này chứng tỏ Tân Võ vẫn còn tồn tại, chưa hề hủy diệt.
Mặc dù hắn đã đoán được từ trước nhưng giờ đã có chứng cứ chứng minh điểm này, Tân Võ chưa diệt vong, mà cũng có thể là Hồng Nguyệt cướp đoạt được Tân Võ nhưng không tuyệt diệt bản nguyên đại đạo.
Bản nguyên đại đạo chưa biến mất thì Tân Võ còn bất diệt, ngôi sao bản nguyên của những cường giả Tân Võ kia đều ở trong vũ trụ Bản Nguyên, vũ trụ bất diệt, ngôi sao còn đó, Tân Võ đương nhiên vẫn còn tồn tại.
Quả nhiên…!
Lý Hạo nhìn báo thế càn quét về phía sâu trong hỗn độn, hắn hơi lo lắng, không biết có thể kết nối với bản nguyên đại đạo được hay không.
Trước đó không có phiền toái như vậy là vì hắn còn nhỏ yếu, hơn nữa còn vì hắn cách biên giới thiên địa rất xa.
Giờ phút này, hắn cũng có thể rời đến nơi xa rồi mới tu luyện, nhưng như thế thì tốc độ cảm ngộ thế sẽ trở nên chậm hơn rất nhiều, mà hiện tại Lý Hạo đang giành giật từng giây, đua tranh với một số người.
Hắn hơi thấp thỏm.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Thế báo săn thẳng tiến không lùi như muốn xông ra khỏi hỗn độn, rời khỏi vũ trụ này, đi kết nối với bản nguyên... Ngay sau đó, tiếng nổ mạnh vang lên, hàng rào thế giới chấn động, tất cả hóa thành vô hình.
Một chút bản nguyên vừa mới cảm nhận được lập tức tiêu tán.
Thế báo săn rung động kịch liệt, ngay sau đó, nó hoàn toàn mất đi liên hệ cùng bản nguyên, nó không cam tâm gào thét một trận, rơi vào đường cùng, cuối cùng lui về trong cơ thể Lý Hạo.
Lý Hạo thầm mắng một tiếng.
Hắn lo mình sẽ thành công. Nhưng bây giờ không thành công không chỉ chứng minh rằng hắn đã thất bại, mà còn cho thấy hắn không thể tiếp xúc với vũ trụ Bản Nguyên, hắn không đủ năng lực.
Lòng hiếu thắng của hắn đang quấy phá!
Nếu thành công kết nối với bản nguyên đại đạo thì chắc Lý Hạo sẽ khóc mất, nhưng giờ không kết nối được, thậm chí còn chưa động được đến nó, Lý Hạo lại cảm thấy bản nguyên đại đạo đang xem thường mình, ta có thiên phú tuyệt đỉnh như vậy, vũ trụ đại đạo nhà ngươi đáng lẽ phải chủ động đột phá hàng rào thế giới để đến kết nối với ta mới đúng.
"Thứ đui mù!"
Lý Hạo chửi một câu, sau đó nở nụ cười ở nơi không người này.
Có sao đâu! Ta có lạ gì với vũ trụ Bản Nguyên đâu.
Vũ trụ đại đạo bên kia có quá nhiều cường giả, Nhân Vương, Thương Đế, Chí Tôn... cường giả Tân Võ đều tu bản nguyên, ai thèm bắt chước người khác?
Ai thèm làm đuôi phượng cho người khác?
Ta muốn làm đầu gà!
Dù vũ trụ tân đạo còn nhỏ yếu thì có sao, tại đây, ta là lão đại, đến vũ trụ Bản Nguyên, ta chỉ là tiểu đệ... Ta không thèm!
Thế báo săn hòa vào trong cơ thể, nhưng nó lại bồi hồi như thể không biết mình thuộc về phương nào?
Thế tan vào đạo mạch, nếu phù hợp thì có thể dễ dàng hòa vào.
Tuy nhiên, lúc này, thế báo săn có vẻ hơi bối rối, không biết phải làm sao, có cảm giác như không biết đạo nào thuộc về nó.
Lý Hạo không hề ngạc nhiên.
Bây giờ cảm ngộ thế thuần túy do võ sinh, mặc dù có thế nhưng có thể xem như đường tắt, không phải thế tùy tâm sinh, trong lòng không có cảm giác sâu sắc.
Cần phải tự mình cảm ngộ thì mới có thể biến thế thành của mình bản thân.
"Báo săn... Tốc độ nhanh, ra tay nhanh, nanh vuốt sắc bén, như sát thủ trong bóng đêm..."
Trong đầu Lý Hạo hiện lên suy nghĩ, công pháp cơ sở là Ngũ Cầm thuật, công pháp phụ trợ để sinh ra thế báo săn bắt nguồn từ Dạ Sát Thuật trong truyền thừa của võ sư Ngân Nguyệt, nó là của một vị võ sư không quá nổi tiếng lưu lại.
Sát thủ thích tu luyện loại bí thuật này.
Lý Hạo nảy ra 1 ý, trong cơ thể, thế báo săn cũng rung chuyển như đang xoắn xuýt, nó là loại thế gì?
"Tốc độ... Gió tự do, tốc độ... Báo săn..."
Bộc phát!
Bộc phát trong nháy mắt sao?
Kim hệ cũng có thể tấn công rất nhanh, lực bộc phát của kim thế rất cường đại.
Nhưng báo săn tấn công chỉ trong nháy mắt, một đòn không trúng liền lùi về sau, nó phù hợp với phong cách sát thủ hơn.
"Bộc phát cũng là một loại thế sao?"
Nếu là thế thì nó sẽ thuộc về dạng đạo mạch nào?
Thời khắc này, Lý Hạo không nghĩ đến đạo mạch nữa, hắn thả lỏng tâm thần, dung hợp thế báo săn, bộc phát trong nháy mắt có lẽ thuộc về loại thế mang tính bộc phát.
Ý nghĩ của Lý Hạo là đúng.
Thời gian dần qua, thế báo săn tan vào trong cơ thể.
Lúc này, Lý Hạo hấp thu khí huyết, sinh mệnh, lực lượng đại đạo giao hòa cùng thế, trong chớp mắt, một thần văn bắt đầu sinh ra, xoay quanh thân thể.
"Bạo!"
Đó là bộc phát lực lượng trong chớp nhoáng, không phải là bạo phát nổ tung.
Thần văn hiện ra!
Khí tức Lý Hạo suy yếu đi một chút, trở nên nội liễm hơn, tựa như một sát thủ, bỗng nhiên, hắn đánh ra một quyền, kim thế và bạo thế dung hợp cùng nhau.
Oanh!
Hỗn độn nổ tung!
Lý Hạo vui mừng.
Hắn thành công rồi.
Chiêu đầu tiên, tốc độ hơi chậm một chút.
Hắn còn muốn thử nhiều phương diện nên có vẻ hơi chậm chạp một chút, nhưng xong bước đầu thì những bước tiếp theo sẽ nhanh hơn.
"Quả nhiên thế là thứ đặc thù mà bản nguyên không thể kết nối được, nhưng thế có thể kết nối với tân đạo, điều này chứng tỏ tân đạo và bản nguyên có quan hệ rất chặt chẽ."
Lý Hạo nghĩ xong liền tiếp tục tu luyện.
Giờ phút này, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, hắn không lo đám người Ánh Hồng Nguyệt sẽ làm gì, hắn chỉ làm việc của chính mình, thậm chí không quan tâm những người kia có thể xâm lấn, đại sát tứ phương hay không.
Lý Hạo thật sự không quan tâm.
Bởi vì hắn biết một điều, nếu ta có thể nắm giữ đại đạo thì ta có thể phục sinh tất cả người đã chết giống như Nhân Vương, nếu ta không làm được thì ta cũng không thể bảo vệ mọi người cả đời.
Cứ bỏ qua sự sống chết của kẻ khác một chút là được.
Điểm hạch tâm nằm ở phía bên mình, mà mục đích của Trịnh Vũ và những kẻ khác đều không phải là diệt thế, bọn họ muốn chiếm lấy thiên địa, vậy nên không cần thiết phải giết người.
Hơn nữa, bây giờ mọi người tu luyện cũng sẽ trợ giúp các cường giả tiến bộ hơn, có lẽ Trịnh Vũ sẽ không nảy ra ý nghĩ giết chóc.
Một thần văn mới xuất hiện, cộng thêm những cái cũ nữa thì Lý Hạo đang nắm giữ 12 thần văn, như vậy là không đủ để tạo dựng lĩnh vực.
Lý Hạo từng dò xét Đại Hoang, muốn bao phủ Đại Hoang, dù đã áp súc một phần khí tức Hỗn Độn thì cũng cần phải có 20 thần văn trở lên, thậm chí là nhiều hơn nữa, tốt nhất là nên tập hợp đủ 36 thần văn.