Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2012 - Chương 2012 - Sáng Tỏ 2

Chương 2012 - Sáng Tỏ 2
Chương 2012 - Sáng Tỏ 2

Ở điểm cuối Đại Hoang, Lý Hạo đang dốc lòng tu luyện, mặc kệ chuyện thiên hạ.

Lúc này, thiên hạ đang trải qua thời đại thịnh vượng hiếm gặp trong 10.000 năm qua.

Mấy triệu siêu năng đang điên cuồng hoàn thành công tác xây dựng cơ bản, những con đường rộng lớn đang lan tràn trải khắp Thiên Tinh.

Tại Tứ Hải chi địa, các vị cường giả đang nâng thành dời đi.

Thánh Nhân có thể ra ngoài, không chỉ Thánh Nhân trong Cụ Phong thành mà cả Thánh Nhân ở địa phương khác cũng vậy.

Từng tòa thành lớn bị mang đi lấp Tứ Hải!

Cùng lúc đó, vài toà cổ thành bắt đầu có động tĩnh.

Lôi Bạo thành của Hồng gia, Tinh Hà thành của Chu gia, Định Thiên thành của Trương gia, Võ Lâm Minh của Triệu gia.

Bên ngoài Võ Lâm Minh, bởi vì Thánh Nhân có thể ra ngoài nên bây giờ Liệp Ma Võ Vệ quân do Liễu Diễm dẫn đầu đã khó có thể trấn áp được bọn họ, nhưng có vẻ đối phương cũng không muốn cứng đối cứng.

Nguyên nhân chính là vì lực uy hiếp của Lý Hạo.

Trước đó, màn trời hiện ra, mấy người Lý Hạo chém Thiên Vương, Lý Hạo giết Trịnh Hoành Viễn - một vị Thiên Vương - ngay trước mặt Trịnh Vũ, sự cường hãn và lạnh lùng của hắn khiến Thánh Nhân Tân Võ cũng phải kiêng dè.

Lúc này, bản tôn của nhị trưởng lão đi ra ngoài, dù là Thánh Nhân của Võ Lâm Minh nhưng lão vẫn trực tiếp đối mặt với Liễu Diễm.

Sắc mặt lão hơi tái, mái tóc khô xơ trắng xóa.

Nhiều năm trôi qua, bởi vì năng lượng tiêu hao quá nhiều, nhục thân cũng phải được đúc lại mà thành.

"Liễu Tướng quân! Thiên địa hôm nay đã có thể chịu đựng được sự tồn tại của Thánh Nhân, dù chưa hoàn toàn khôi phục lần 2 nhưng cũng không kém nhiều, chúng ta đã biết Trịnh gia phản loạn, chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy cùng Trịnh gia..."

Nhị trưởng lão khách khí lên tiếng: "Không chỉ Trịnh gia, kể cả Lưu gia và Chu gia, chúng ta cũng sẽ đề phòng, đồng thời tuân theo luật pháp Thiên Tinh, có thể gỡ bỏ phong tỏa với Võ Lâm Minh không?"

Ngoài thành luôn có người trấn thủ thì chẳng khác gì đang nhốt bọn họ.

Bọn họ đã không ra ngoài rất nhiều năm.

Bây giờ, thiên địa khôi phục, bọn họ có thể ra ngoài, nếu cứ tiếp tục thế này thì người trong thành sẽ bức bối phát điên, nếu không phải vì kiêng kị Lý Hạo thì bọn họ đã trở mặt rồi.

Liễu Diễm lộ ra sắc mặt lạnh lùng, nàng vừa định mở miệng, một bóng người bỗng nhiên bồng bềnh bay tới, Càn Vô Lượng nở nụ cười rực rỡ: "Tiền bối đừng sốt ruột, cũng đừng tức giận, Hầu gia chỉ muốn mọi người được an toàn thôi. Trước đó, Hầu gia lo lắng mọi người sẽ bị Trịnh gia ám sát, nhưng bây giờ Thánh Nhân có thể ra ngoài, Hầu gia cũng bớt lo đi nhiều. Những gì Hầu gia làm cũng chỉ là để bảo hộ chư vị, bảo hộ các vị tiền bối Tân Võ..."

Nhị trưởng lão khách khí đáp lại: "Vậy hãy thay ta cảm ơn Lý Hầu gia."

"Hầu gia không cần lời cảm tạ của các vị đâu..."

Càn Vô Lượng tươi cười: "Nhưng Hầu gia lo rằng trong các chủ thành vẫn còn phản đồ...!"

Y nói khẽ: "Ý Hầu gia là, nếu muốn thì mọi người có thể rời đi! Muốn ra ngoài thì cứ thoải mái đi ra, chỉ cần tuân thủ luật pháp thì không có vấn đề gì."

Liễu Diễm lộ ra sắc mặt khó coi.

Nhị trưởng lão thì hơi ngạc nhiên.

Càn Vô Lượng nói tiếp: "Nhưng để đề phòng, Hầu gia muốn ấn thành chủ và chủ thành phải ở yên tại chỗ!"

"Là sao?"

Nhị trưởng lão giật mình, hơi nhíu mày.

Càn Vô Lượng cười nói: "Chủ thành khởi động rất dễ khiến trời đất chấn động, hơn nữa mọi người không có đủ năng lượng, giờ cũng khó khởi động được, cứ ở yên tại chỗ thì sẽ tốt hơn!

Để thiên địa và Ngân Nguyệt vững chắc... Trong 8 chủ thành, bây giờ Cụ Phong được xác định là đã bị Trịnh gia chiếm cứ, Kiếm Thành ở trong phong ấn, còn 6 chủ thành khác, Chiến Thiên ở trong Hạo Tinh vũ trụ, Vô Biên đang tuần tra bốn phương, vậy nên 4 tòa chủ thành còn lại không thể gây ra động tĩnh gì, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện."

Càn Vô Lượng nói khẽ: "Hơn nữa không phải thành của phản đồ thì nguồn năng lượng chắc chắn không đủ, muốn khởi động cũng khó! Hầu gia phái ta đến đây để báo với chư vị tiền bối rằng, người thì có thể rời đi, thành thì phải lưu lại, mà đã muốn đi thì phải đi hết!"

Sắc mặt Nhị trưởng lão thay đổi: "Đi hết ư?"

"Phải!"

Càn Vô Lượng gật đầu: "Hầu gia lo rằng, nếu còn phản đồ đang ẩn nấp, khi các cường giả rời đi, phản đồ còn đủ năng lượng thì sẽ khởi động chủ thành, vậy chẳng phải là sẽ rắc rối to hay sao? Vậy nên tất cả đều phải rời đi, không được ở lại trong thành!"

Nhị trưởng lão còn chưa lên tiếng mà đã có người phẫn nộ nói: "Cứ nói thẳng muốn cướp đoạt chủ thành đi! Nhưng không có chuyện đó đâu! Người còn thì thành còn!"

Càn Vô Lượng nói quanh co lòng vòng như vậy không phải là muốn đoạt thành sao?

Lý Hạo không quá lo lắng về Thánh Nhân và Bất Hủ của 8 chủ thành, nhưng chủ thành thì... Không ai được phép mang đi.

Nếu chủ thành khởi động thì nó có thể phát huy ra lực lượng cực kỳ cường hãn.

Nếu một tòa chủ thành có nhiều vị Thánh Nhân trấn thủ, khi nó khởi động toàn lực, lực phòng ngự và lực công kích đều cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa, chủ thành có thể chịu được sự trấn áp của thiên địa, 8 chủ thành mà sinh biến thì cả thiên địa sẽ loạn.

Trong Võ Lâm Minh có không ít người đã khôi phục, bọn họ nghe nói vậy thì đều rất bất mãn.

Chủ thành này là của bọn họ.

Nhưng Lý Hạo lại muốn tất cả bọn họ phải ra ngoài và để thành ở lại, nếu không thì đừng ra.

Thất trưởng lão và Lý Hạo từng gặp nhau, lúc này ông ta chủ động mở miệng: "Làm vậy có phải là hơi bất hợp lý hay không? Chủ thành là gốc rễ quê nhà của chúng ta, thành còn thì người còn, chúng ta đóng giữ nhiều năm, nếu bây giờ vứt bỏ chủ thành thì khác gì đám phản nghịch kia?"

Càn Vô Lượng mỉm cười gật đầu: "Ta cũng hiểu sự khó xử của chư vị tiền bối, nhưng chư vị cũng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của Hầu gia! Chư vị tiền bối muốn đi ra ngoài, Hầu gia thông cảm, vậy nên nguyện ý cho chư vị ra ngoài. Nhưng nếu trong lúc mấy vị ra ngoài, trong thành xuất hiện biến cố thì đó sẽ là họa lớn của cả thiên hạ."

Nhị trưởng lão nói khẽ: "Nếu để cho một số người ra ngoài, ta không đi, ở lại trấn thủ thì dù có phản nghịch..."

"Ngô Bằng quân trưởng đã làm phản, gia chủ Trịnh gia cũng làm phản, ai biết được còn kẻ nào nữa không?”

Càn Vô Lượng nhỏ giọng nói: "Bây giờ, trong một tòa thành bình thường có tối thiểu hai đến ba vị Thánh Nhân trấn thủ gồm có yêu thực thủ hộ, thống soái quân đội, cộng thêm một vị trưởng quan hành chính. Trừ khi cả ba người đều không rời đi, nếu không, một vị rời đi thì rất dễ đánh vỡ thế cân bằng!

Nếu Trịnh gia gài phản đồ vào, trong tình huống bình thường thì chỉ có nhiều nhất là một vị Thánh Nhân, nếu có nhiều hơn thì bọn họ đã chiếm lấy chủ thành rồi chứ chẳng cần chờ đến ngày hôm nay!

Thế nên tốt nhất là cả 3 vị Thánh Nhân đều đi ra ngoài, không thì không ai được đi hết!"

Nhị trưởng lão lộ vẻ ngưng trọng.

Lời Càn Vô Lượng nói không phải là không có đạo lý, thế nhưng Thánh Nhân không đi ra, để Bất Hủ và Tuyệt Đỉnh ra ngoài thì quá nguy hiểm.

Hơn nữa, Thánh Nhân cũng cần khôi phục, cần cơ duyên, cần cơ hội.

Giờ là cơ hội để bọn họ ra ngoài, nếu cứ ở mãi tại đây thì chẳng khác gì đang chờ chết.

Bình Luận (0)
Comment