Chương 203: Người Thứ Mười
Đến giữa trưa, Lý Hạo đã chạy được đến mấy nhà.
Đều là làm qua loa cho xong.
Gặp mặt một cái là thông báo một lượt, sau đó cho bọn họ điền phiếu đăng ký thông tin, nơi nào cần phải kiểm tra thì cũng chỉ đi ngang qua, tùy tiện nhìn nhiều thêm một lúc là xong việc.
Vương Minh sắp bị hắn làm cho tức chết rồi!
Chỉ làm như vậy?
Còn dám nói với lão tử là đòi lập công, thậm chí là tra tìm căn cứ của tam đại tổ chức?
Hiện tại gã vô cùng hoài nghi mục đích của Lý Hạo chỉ là vì… nhận hối lộ.
Đúng vậy, gia hỏa này làm việc chẳng ra sao, ngược lại thì rất tích cực thu nhận đồ, tuy rằng không tính là đồ gì tốt, cũng chẳng quá quý giá, chỉ là một vài xí nghiệp và võ quán có tặng một chút đặc sản địa phương, nhưng Lý Hạo thì hay rồi, ai đưa cũng không từ chối!
Tất cả đều nhận hết!
. . .
Trên xe.
Đến trạm tiếp theo, chính là trạm cuối cùng ngày hôm nay - mỏ khai thác Kiều thị.
Sắc mặt Vương Minh lạnh băng.
Gã không thích tác phong làm việc của Lý Hạo, trên đường đi cũng không nguyện ý nói chuyện với hắn.
Mà Lý Hạo thì lại chủ động tìm chuyện để nói: "Lão Vương, đừng mặt nặng mày nhẹ nữa mà, vừa nãy mấy nhà kia có tặng một ít lá trà không tệ, trở về chia cho ngươi một nửa."
"Không cần!"
Vương Minh lạnh nhạt trả lời.
Gã đường đường là cường giả Nguyệt Minh, đi cùng Lý Hạo một chuyến thế này cũng đâu phải vì mấy lá trà vớ vẩn, gã là muốn lập công chứ không phải giống như Lý Hạo, mượn danh Tuần Dạ Nhân chỉ để kiếm lời mấy thứ nhỏ nhặt như vậy!
Thà hắn thật sự tham ô trên mấy chục, mấy trăm khối năng lượng thần bí thì có lẽ gã còn thấy thoải mái hơn.
Nhưng nhìn xem, hắn chỉ tham lam nhận hối lộ một ít lá trà, hoa quả gì đó, có cảm thấy mất mặt không?
Lý Hạo cười làm lành, "Ngươi không hiểu, nhận đồ thì mọi người mới cảm thấy không có việc gì, nếu ngươi không nhận thì bọn họ sẽ thấy khó chịu. Ngân Thành chỉ là một địa phương nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp(*), không phải chuyện gì quan trọng thì không cần thiết làm khó nhau, phương thức làm việc chính là như vậy."
(*) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp: Đi ra đi vô kiểu gì cũng gặp người quen.
"Thúi lắm!"
Vương Minh cả giận: "Ngươi phải nhớ cho kỹ, bây giờ ngươi không còn là Tuần Kiểm cấp 3 nhỏ nhoi mà đã là Tuần Sát Sứ! Ngươi là phó bộ trưởng của phân bộ Tuần Dạ Nhân ở Ngân Thành, là cao tầng nơi đây. Toàn bộ Ngân Thành, người có địa vị cao hơn ngươi không vượt quá năm người! Ngươi giống y như đang đánh rắm thúi vậy, ngươi không ngại mất mặt nhưng ta thì ngại!"
Vương Minh chỉ hận rèn sắt không thành thép, cố gắng uốn nắn lại tư tưởng của Lý Hạo: "Ở cổ viện thì coi như thôi, bên kia là nơi lão sư của ngươi quản lý, là học viện, là giảng đường tri thức! Ngươi khách khí một chút cũng không sao. Còn những võ quán nhỏ, công ty xí nghiệp bên ngoài thì bọn họ tính là cái gì? Ở trong mắt Tuần Dạ Nhân, bọn hắn chẳng là cái gì cả!"
Lý Hạo nở nụ cười, "Không thể nói như thế, dù có trở thành Siêu Năng Giả cũng không thể coi thường người bình thường."
"Cút đi, không muốn nói chuyện với ngươi nữa!"
Vương Minh buồn bực lái xe, tâm tình cực kỳ không tốt.
Lý Hạo quay sang dỗ dành: "Thôi mà lão Vương, đừng khó chịu, ta cũng là vì muốn làm bọn họ buông lỏng cảnh giác để thu hoạch được càng nhiều manh mối hơn thôi."
"Ha!" Vương Minh cười lạnh: "Ngươi phát hiện ra cái gì rồi? Nói ta nghe xem!"
Lý Hạo thở dài, cầm bảng ghi chép ra, "Hôm nay chúng ta đã đến cổ viện, 6 võ quán, còn có một tập đoàn xí nghiệp lớn là Ngân Hà, tổng cộng là 8 nhà. Đăng ký võ giả Phá Bách một người, Trảm Thập cảnh 24 người, Tinh Quang sư 2 người, đúng không?"
Đến trưa, ở trong danh sách đã có tên của 27 vị.
Cổ viện có 8 người, đều là Trảm Thập.
Còn lại mấy nhà kia có tổng cộng 19 vị, mà Phá Bách võ sư và 2 vị Tinh Quang sư đều là người cùng một nhà, chính là tập đoàn Ngân Hà.
Tập đoàn Ngân Hà cũng là một tập đoàn khá lớn, không kém mỏ khai thác Kiều thị bao nhiêu.
Đối phương là chủ doanh nghiệp chuyên chế tạo ô tô, Ngân Thành cũng không phải là tổng bộ của bọn họ mà chỉ là một chi nhánh, mặc dù như vậy nhưng đối phương cũng ghi danh được một vị võ sư Phá Bách, chỉ nhiêu đó cũng có thể nhìn ra thực lực của những công ty lớn này hùng hậu đến mức nào.
Võ sư Phá Bách vẫn là một sự tồn tại khá cường đại.
Vương Minh khẽ gật đầu, nhưng vẫn rất bất mãn, "Đây chỉ là đăng ký mà thôi, ngươi xác định bọn chúng đã đăng ký toàn bộ nhân lực vào danh sách rồi?”
“Khoan nói những cái khác, chỉ tính riêng tập đoàn Ngân Hà kia, đối phương là một tập đoàn lớn tại Ngân Nguyệt thành, dù ở đây chỉ là chi nhánh nhưng ta không tin bọn họ lại không có một người nào là Siêu Năng Giả Nguyệt Minh, vậy mà bọn họ lại chỉ đăng ký hai danh ngạch Tinh Quang sư, ngươi tin được à?"
Dù sao thì gã cũng không tin!
Tuy rằng Nguyệt Minh không yếu, nhưng lần này Tuần Dạ Nhân còn có thể cử ba vị Nguyệt Minh đến đây.
Loại tập đoàn lớn như Ngân Hà dĩ nhiên không thiếu tiền, lại càng không thiếu quan hệ. Tuy nói tiền bạc chỉ là thứ phù du, nhưng rất rất nhiều tiền thì hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.
Thậm chí tập đoàn Ngân Hà còn hợp tác cùng tổng bộ Tuần Dạ Nhân, cho nên việc chi nhánh của đối phương ở Ngân Thành chỉ có hai vị Tinh Quang sư thật sự quá không đáng tin!
Nhưng mà gia hỏa Lý Hạo căn bản không chịu điều tra kỹ càng, Vương Minh ngược lại muốn tới tận nơi để xem, thậm chí đề nghị sử dụng máy dò xét siêu năng, kết quả Lý Hạo lại không đồng ý, hại Vương Minh suýt nữa tức giận đến sắp nổ tung.
Đây không phải là lừa gạt sao?
Mặc dù gã có hơi không tán thành đối với sự sắp xếp của Lưu Long, cảm thấy triệt để dò xét rõ ràng thực lực của các nhà cũng không phải là chuyện tốt, nhưng nếu đã quyết định làm thì không nên để người ta lừa gạt mình mới phải.
"Đúng là một gia hỏa chính nghĩa!"
Trong lòng Lý Hạo thầm cảm khái, nhưng trên mặt lại không biểu hiện cái gì, chỉ nói: "Yên tâm đi, ngươi không hiểu, chúng ta chỉ là thu hút sự chú ý ban đầu thôi! Thật ra Lưu đội trưởng còn có sắp xếp khác, chúng ta chỉ phụ trách thu hút sự chú ý của bọn hị, còn lại sẽ có người tiến hành dò xét cụ thể."
"Thật sự?" Vương Minh hoài nghi: "Ngươi gạt ta đúng không?"
Lừa dối ai chứ?
Gã căn bản không cảm giác được bất kỳ khác thường nào, đừng nghĩ sẽ lừa được gã.
Hơn nữa, toàn bộ tiểu đội, kể cả Lưu Long cũng đừng hòng vô thanh vô thức dò xét những xí nghiệp lớn này, vốn dĩ là chuyện không có khả năng. Kỳ thật ở các xí nghiệp lớn như Ngân Hà đều có lắp đặt rất nhiều máy dò xét siêu năng.
Võ sư tuy khó bị dò xét bởi máy móc, nhưng năng lực của võ sư lại có hạn, không giống với Siêu Năng Giả có thể phi thiên độn địa, chỉ cần bảo an nghiêm ngặt một chút thì võ sư cũng không có biện pháp nào.
"Là thật!"
Lý Hạo nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên đây là bí mật, chủ yếu là do nãy giờ ngươi cứ cằn nhằn ta nên ta không thể không tiết lộ bí mật với ngươi. Thật ra chuyện này vốn không có quan hệ gì với ngươi, không thuộc phạm vi do ngươi quản lý."
"Nhưng bây giờ ta đã nói rồi, ngươi là người thứ ba biết chuyện, nếu như ngươi tiết lộ bí mật. . . Lão Vương, ngươi chính là phản đồ!"
Trong lòng Vương Minh hơi căng thẳng, lập tức hỏi: "Có ý gì?"
"Thật ra Tuần Dạ Nhân chúng ta còn có người thứ mười!"