Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202: Tính Toán Của Kiều Thị

Chương 202: Tính Toán Của Kiều Thị Chương 202: Tính Toán Của Kiều Thị

Chương 202: Tính Toán Của Kiều Thị

Mỏ khai thác Kiều thị.

Trong một văn phòng rộng lớn.

Kiều lão tổng thị gõ gõ tay lên bàn, nhìn thoáng qua đứa con trai đang ngồi uống trà trước mặt, “Đi kiểm tra theo hình thức mà thôi, đợi lát nữa nếu như có người tới thì ngươi tiếp đãi một chút, sau đó cho người tiến hành đăng ký, đừng tỏ vẻ gì với bọn họ. Kiều thị bên này nên đăng ký thì đều đăng ký hết đi! Đám người Trảm Thập cảnh kia, còn cả hai vị Tinh Quang sư nữa… Đều đăng ký hết!”

Kiều Bằng lộ ra vẻ mặt tươi cười, gật đầu đáp: “Cha, ta biết phải làm như thế nào, ngài yên tâm. À phải, cái tên Lý Hạo kia… Có cần tiếp xúc nhiều không?”

“Cứ giữ liên lạc bình thường, nhưng không nên quá gần gũi, hiện giờ người nhìn chằm chằm hắn cũng không ít.”

“Đã rõ!”

Kiều lão tổng thị nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Bên phía Liễu Diễm thì sao? Ngươi xác định là không thành vấn đề?”

“Chắc là không có!”

Kiều Bằng thấp giọng đáp: “Lúc ấy xử lý rất nhanh! Ta tin tưởng đối phương cũng không có cơ hội hay thời gian để nói cái gì với Liễu Diễm, mấy năm nay ta vẫn luôn thử thăm dò, tuy rằng Liễu Diễm đối với ta không mấy kiên nhẫn, nhưng ít nhất không có loại cảm giác cừu hận thấu xương… Nàng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Diêm La bên kia.”

“Vậy là tốt rồi!”

Kiều lão tổng thị hài lòng, không đến mức bất đắc dĩ thì lão cũng không muốn đi đối phó với Liễu Diễm.

Đó là đội phó đội chấp pháp của Tuần Kiểm Ti, hơn nữa nghe nói quan hệ với Lưu Long còn không rõ ràng.

Nháo lớn sự tình ngược lại cũng không phải là chuyện gì tốt.

Cuối cùng thì nếu thật sự xảy ra chuyện còn chưa tính, nhưng Liễu Diễm vốn không phải kẻ tầm thường, đối phương là Tuần Sát Sứ. Một Tuần Sát Sứ mà chết đi thì cho dù Tuần Dạ Nhân không đủ nhân lực cũng sẽ tham gia vào điều tra.

Chồng nàng đã chết, còn may y không phải Tuần Sát Sứ của Tuần Dạ Nhân, cho nên Tuần Dạ Nhân đương nhiên sẽ không tham gia vào ân oán giữa nàng với Diêm La, phát ra một cái lệnh truy nã coi như đã là tận lực.

Kiều Bằng thấy phụ thân không nói gì, lại nhỏ giọng hỏi: “Cha, gần đây ta chú ý thấy người lui tới Ngân Thành càng ngày càng nhiều, là người bên kia tới sao? Còn có, tiến độ của chúng ta rất chậm, nếu cứ như vậy ta lo lắng sẽ bị bại lộ.”

“Không vội!”

Kiều lão tổng cười cười: “Dục tốc bất đạt, chúng ta đã cắm rễ ở đây nhiều năm, không phải là thứ mà những người khác có thể so được. Ngoài ra, gần nhất ngươi cũng không nên động vào bên kia, để tránh khiến cho bị chú ý, từ từ rồi tính.”

“Ta hiểu rồi.”

Kiều Bằng gật gật đầu.

Kiều lão tổng nhìn gã một lúc, bỗng nhiên nói: “Trước mắt ngươi cứ giả ngu một chút cũng không sao. Chỉ cần vào thời khắc mấu chốt không ngu thật là được! Diêm La bên đó, cháu trai của lão đại Diêm La thật sự hồ đồ rồi! Bị người thổi phồng lên là quên hết tất cả, dám to gan trộm bảo vật trong nhà ra ngoài khoe khoang. Đầu óc không tỉnh táo! Hắn chết thì thôi, lại còn kéo toàn bộ Diêm La vào trong vũng bùn, ngươi đừng có mà học theo hắn!”

Sắc mặt Kiều Bằng nghiêm túc: “Cha yên tâm!”

“Ừ!”

Kiều lão tổng nói: “Ngươi nắm chắc là tốt. Còn có, mấy năm nay ta vẫn áp chế ngươi không để ngươi bước vào lĩnh vực siêu năng, có lẽ ngươi cũng hơi oán trách ta. Nhưng ngươi phải hiểu, lĩnh vực siêu năng chỉ mới phát triển 20 năm, lúc trước tình huống còn chưa ổn định nên ta không muốn ngươi phải mạo hiểm. Hiện tại thì khác, mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo rồi, chờ chuyện lần này qua đi thì ngươi thăng cấp đi, đến lúc đó không phải một tên Nguyệt Minh có thể lên mặt với người.”

Kiều Bằng tỏ ra vui mừng, vội vàng gật đầu.

Đây cũng là điều gã vẫn luôn mong chờ!

Mấy năm nay, gã vẫn luôn không thể thăng cấp thành Siêu Năng Giả, một mặt là không dám quá mức khoa trương, một mặt cũng là vì cha vẫn luôn đè áp không cho gã thăng cấp.

Gã nhịn không được nói: “Cha, vậy sau khi ta thăng cấp, ta có thể lấy một ít đồ từ nơi đó…”

“Câm miệng!”

Sắc mặt Kiều lão lạnh lùng, “Vừa mới mới nhắc nhở ngươi, ngươi đã lập tức quên? Ngu xuẩn! Nhớ kỹ cho ta, nhà chúng ta chỉ là một xí nghiệp bình thường, là xí nghiệp chính quy chuyên khai thác khu mỏ, ngoài ra đều quên hết cho ta!”

“Đã rõ!”

Vẻ mặt Kiều Bằng ngưng trọng, không dám nói nữa.

Trong lòng lại là có chút chờ mong, có chút phấn khích, cũng có điểm không cam lòng… Nỗ lực nhiều năm như vậy, nhưng cha thật sự muốn đem những thứ tốt kia đều chắp tay đưa cho người ngoài sao?

Đương nhiên, gã cũng trêu chọc không nổi Diêm La. Bất quá nhà mình phát hiện cái gì thì chưa chắc bọn họ đã biết.

Trung Bộ đã kiềm chế rất nhiều lực lượng của bọn họ.

Nếu không phải như thế thì cả Hồng Nguyệt lẫn Diêm La đã sớm cử cường giả tới đây.

Bí mật của tám đại gia tộc so với tưởng tượng càng thần bí hơn.

Là một trong những người tiên phong cắm rễ nhiều năm ở Ngân Thành, Kiều thị đã nắm giữ được một số tin tức, có lẽ không ít hơn so với Hồng Nguyệt, nhưng mà Kiều thị lại che giấu rất nhiều thứ, không phải cái gì cũng đối ngoại công khai ra.

Kiều Bằng nghĩ tới đây thì đứng lên, chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Trong văn phòng, Kiều lão nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, theo dõi Lý Hạo xem có chỗ nào đặc biệt không. Đừng để hắn phát hiện. Ta đoán có lẽ cần máu của hắn mới có thể mở được địa phương kia.”

“Người nhìn chằm chằm hắn quá nhiều!”

Có người nhẹ giọng đáp lại một câu.

“Ta biết, cho nên chỉ có thể là lúc hắn tới đây, lặng lẽ quan sát một phen, đừng tùy tiện hành động.”

Kiều lão hơi mệt mỏi, ông day day trán, “Chúng ta đã theo đuổi vụ này mấy thập niên, bây giờ bảo từ bỏ thì đương nhiên ta sẽ không cam lòng. Tuy ta biết nếu làm thật thì chính là lấy hạt dẻ trong lò lửa… Nhưng ngươi đừng quên, siêu năng chỉ mới phát triển 20 năm, không phải không có cơ hội đuổi theo! Nếu như đã phát triển mấy trăm năm thì hiển nhiên ta sẽ không ôm bất kì tâm tư gì.”

20 năm, tổ chức siêu năng không ngừng đổi mới, có vài tổ chức hôm nay thành lập ngày mai đã bị diệt.

Hết thảy đều chưa hoàn toàn ổn định!

Dù là tam đại tổ chức cũng không có nghĩa là vững như kiềng đồng.

Lúc này, mọi chuyện đều có khả năng.

Kiều lão vốn không có dã tâm quá lớn, chỉ là lão hy vọng thu hoạch sẽ xứng đáng với sự trả giá suốt mấy chục năm qua.

“Đã rõ!”

Bóng người lặng lẽ biến mất.

Để lại một mình Kiều lão ngã người ra ghế dựa trong phòng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bát đại gia tộc…

Ngân Thành!

Có lẽ hầu hết mọi người đều xem thường Ngân Thành, xem thường bát đại gia tộc, nhưng từ một ít tin tức mà lão thu hoạch được thì nền văn minh cổ đại của bát đại gia tộc đã vượt quá sức tưởng tượng!

Năm xưa, Ngân Thành chắc chắn từng hạch tâm của cả một vùng đại địa.

Kiều gia có quật khởi được hay không, có lẽ còn phải chờ xem chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment