Chương 205: Làm Khó Dễ Kiều Thị
Quầy lễ tân.
Lý Hạo vừa tới, nhân viên trực quầy gọi một cuộc điện thoại xong liền khách khí mời bọn họ ngồi đợi, rất nhanh Kiều Bằng đã mang theo mấy nhân viên công tác trực tiếp xuống lầu tiếp đón hai người bọn hắn.
"Lý Tuần Sát!"
Kiều Bằng chỉ mới hơn 30, dáng vẻ hẵng còn rất trẻ.
Nếu bỏ qua bộ dạng chật vật hôm qua bị Liễu Diễm còng lại thì nhìn gã rất ra dáng một người tuổi trẻ tài cao.
Hôm nay Kiều Bằng mặc vest tối màu, dáng người cao lớn, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lý Hạo, sau đó lại nhìn sang Vương Minh, niềm nở hỏi thăm: "Vị trưởng quan này họ gì?"
Lý Hạo không buồn trưng ra bộ mặt hiền lành giống như khi đến mấy nhà trước, hắn không quá khách khí nói: "Vương phó bộ! Là đại nhân vật đến từ Bạch Nguyệt Thành. Kiều tổng, tin tức của mỏ khai thác Kiều thị các ngươi vốn rất linh thông, không tới nỗi ngay cả chuyện này mà cũng không biết đấy chứ?"
Vương Minh hơi bất ngờ, rõ ràng Lý Hạo là người rất thân thiện, lúc nào cũng cười cười nói nói, ban nãy tới mấy nhà trước đều rất khách khí, dù là tập đoàn Ngân Hà che giấu tin tức lớn như vậy thì hắn cũng không biểu thị điểm gì khác thường.
Sao đến chỗ này lại trực tiếp xị mặt rồi?
Kiều Bằng cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn, vẫn tươi cười nói: "Lý Tuần Sát, mỏ khai thác Kiều thị của ta chỉ có chút căn cơ tại Ngân Thành. Bạch Nguyệt Thành là thành thị lớn, nhất là tổ chức siêu năng như Tuần Dạ Nhân thì sao Kiều thị có thể biết được quá nhiều? Ngươi đã đánh giá cao ta rồi."
Nói xong, thấy dáng vẻ của Vương Minh hơi nghi hoặc, gã liền thuận miệng giải thích: "Ta và Lý Tuần Sát có chút hiểu lầm, chủ yếu là do có liên quan đến Liễu đội trưởng của các ngươi.”
“Ta đã hơn ba mươi, phụ thân vẫn luôn thúc giục ta tìm người kết hôn, ánh mắt này của ta… Nói ra khiến ngươi chê cười, nhưng đúng là tầm mắt ta hơi cao một chút. Ngân Thành lớn như vậy nhưng nói thật, ta chỉ coi trọng có mình Liễu đội trưởng. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Hôm qua Liễu đội trưởng tỏ vẻ bất mãn với ta, không may để Lý Tuần Sát bắt gặp, chắc là cảm thấy ta dính chặt không buông, kể ra cũng có phần mất mặt."
Gã nói thẳng như vậy khiến Vương Minh vừa nghe liền hiểu là chuyện gì.
Liễu Diễm cùng Lý Hạo. . .
Hôm qua trong lúc ăn cơm, gã cũng nhận ra quan hệ giữa hai người này không bình thường.
Liễu Diễm nói chuyện rất có ý tứ, lại hay trêu đùa Lý Hạo, hẳn là khiến tiểu tử này ôm lòng với mỹ nữ rồi.
Xem như Vương Minh đã hiểu vì sao Lý Hạo lại tỏ vẻ mất hứng khi đến đây.
Trong lòng gã cười thầm.
Lý Hạo à Lý Hạo, Liễu Diễm cũng đã tầm 30, trong khi ngươi chỉ mới ngoài 20 tuổi, vậy mà ngươi cũng dám để ý tới người ta?
Thôi, cũng đúng, nam nhân mà, dạng phong tình quyến rũ như Liễu Diễm đúng là rất dễ câu hồn mấy thanh niên mới lớn như Lý Hạo.
Vương Minh cho rằng mình đã hiểu được nguyên cớ, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, "Kiều tổng, không có việc gì! Mỹ nữ ắt có tuấn nam truy cầu. Chỉ cần Kiều tổng không làm ra chuyện gì quá phận thì bình thường thôi, dù sao Liễu đội trưởng là hoa khôi của Tuần Kiểm Ti bọn ta, chắc chắn khó theo đuổi, ngươi phải cố gắng nhiều rồi."
Nói xong còn trêu chọc đẩy nhẹ vai Lý Hạo một cái.
Lý Hạo vẫn giữ vẻ mặt hơi bất mãn, thanh âm lạnh nhạt: "Chuyện của ngươi và Liễu tỷ, đương nhiên ta không can dự! Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, không nên cảm thấy bản thân mình là phó tổng của mỏ khai thác Kiều thị thì rất oai phong. Có một số việc chính ngươi cũng tự minh bạch. Bây giờ không phải là thời đại tiền tài định đoạt, ngươi thành thật một chút cho ta!"
Kiều Bằng bất đắc dĩ, nhún vai nói: "Lần này thật sự là hiểu lầm mà. Đương nhiên, nếu như Lý Tuần Sát cảm thấy không ổn thì ta sẽ rút lui. Có điều, theo quan điểm của ta thì nam nữ yêu đương, cạnh tranh công bằng là tốt nhất."
Lý Hạo lạnh mặt, "Ai rảnh muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng? Ngươi mà còn đoán mò nữa thì ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!"
"Vậy coi như ta sai rồi, Lý Tuần Sát, đừng nóng giận, đừng nóng giận!"
Kiều Bằng cười làm lành, "Lý Tuần Sát tuổi trẻ tài cao, mọi người cũng đều là người Ngân Thành, không cần thiết phải như vậy, nếu như Kiều mỗ có chỗ nào hành xử không đúng thì đợi ngươi có thời gian rảnh rỗi, ta mời khách một bữa nhé?"
Lý Hạo không quá khách khí, lạnh lùng nói: "Mời cơm thì thôi đi. Kiều tổng chỉ cần hợp tác đăng ký thông tin đầy đủ người dướng trướng là được.”
“Ta muốn tất cả võ sư và Siêu Năng Giả đều phải khai báo. Mỏ khai thác Kiều thị là một doanh nghiệp lớn, đừng có nói là không có! Ngoài ra ta muốn tuần tra một chuyến, tất cả các cửa hàng xí nghiệp Kiều thị của ngươi, bao gồm cả quặng mỏ, ký túc xá,... ta đều muốn kiểm tra một phen! Còn có, ta đã cho người đưa máy dò xét siêu năng tới, các ngươi đừng nghĩ tới việc giấu diếm vượt qua kiểm tra!"
"Tất cả đều phải đăng ký vào danh sách, những ai không có tên ở trong danh sách, về sau mà bị phát hiện thì toàn bộ đều sẽ coi là tội phạm!"
". . ."
Kiều Bằng thầm mắng một tiếng, cầm lông gà mà cứ cho là lệnh tiễn. (1)
Kiều Bằng đã nghe ngóng tình hình ở mấy nhà trước đó, Lý Hạo và Vương Minh chỉ ghé thăm một lúc, ai khai báo gì thì ghi danh nấy là xong. Giờ thì hay lắm, đến chỗ gã không chỉ đòi tuần tra, mà còn muốn dùng máy dò xét siêu năng.
Đương nhiên, niên thiếu khí thịnh, Lý Hạo đang trên đà đắc thế thì cư xử như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Hẳn là vì Liễu Diễm!
Quả nhiên, thanh niên mới lớn đều khó có thể chống cự được dạng nữ nhân yêu kiều trưởng thành như Liễu Diễm.
Trong lòng Kiều Bằng tỏ ra khinh miệt, có khi đôi cẩu nam nữ này đã lăn giường với nhau từ sớm rồi cũng nên, thật thấp hèn!
Cũng chính vì vậy nên gã mới cảm thấy Lý Hạo thật sự chẳng có chút tiền đồ nào cả.
Chuyện gì cũng đều viết rõ hết lên trên mặt!
Loại người này là dễ đối phó nhất.
Nếu như gặp mặt tình địch lại có thể thản nhiên cười cười nói nói thì ngược lại gã sẽ cảm thấy không ổn.
Cùng là đàn ông nên gã hiểu rất rõ.
Nếu như có người đàn ông khác theo đuổi nữ nhân của mình, quấn quýt dính lấy thì chính gã cũng sẽ không khách khí!
Thôi, cũng tốt, gã đã yên tâm hơn nhiều.
Cũng càng chứng minh Liễu Diễm có vẻ thật sự không biết chuyện gì. Bằng không thì nàng ta đã sớm khuyên bảo Lý Hạo không nên đối nghịch với gã mới phải, âm thầm nhằm vào mới là biện pháp tốt.
---
(1) Nguyên văn: Nã trước kê mao đương lệnh tiễn (拿著雞毛當令箭): Lông gà vốn là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng.
Người ta thường dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào cấp trên (hoặc là một người nào đó), cáo mượn oai hùm, lợi dụng quyền uy để sai khiến người khác việc này, điều khiển việc kia, lên mặt với dân thường.